Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 122
Chương 122Chương 122
"Anh là cán bộ sao? Không phải cán bộ thì anh can nhẳn cái gì? Anh biết chính xác khi nào trời mưa sẽ tạnh sao? Anh biết dự báo thời tiết à?"
Trần Thiết Xuyên: "Anh, anh không biết, nhưng mà...".
Vương Thúy Hồng: "Được, anh không biết, vậy mà anh còn ở chỗ này quấy rối cái gì, có thấy mất mặt hay không? Thật là tự rước nhục vào mình."
Trần Thiết Xuyên: "Em!"
Mắt thấy hai vợ chồng này muốn đánh nhau, người bên cạnh vội vàng khuyên bọn họ rời đi, xem như yên tĩnh.
Sau khi Trần Thiết Xuyên rời đi, cũng không có ai nghi ngờ gì Tiêu Cửu Phong nữa.
Tiêu Bảo Đường thấy vậy, vội vàng bảo mọi người: "Nên làm gì thì làm cái đó đi, mau mau!”
************%
Lần làm việc này là Tiêu Bảo Đường và Tiêu Cửu Phong tự mình mang theo mọi người làm, đàn ông phụ trách rây bụi, phụ nữ phụ trách ở bên cạnh dọn dẹp quét dọn, sắp xếp có trật tự rõ ràng, không có một người nhàn rỗi, ngay cả trẻ con cũng tới giúp đỡ thu dọn.
Thần Quang không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhìn bộ dạng tiêu Cửu Phong như vậy, cảm thấy sự tình khẳng định rất nghiêm trọng, cô một chút cũng không dám trì hoãn, đi theo mọi người cùng nhau làm việc, bọn họ để cô làm cái gì thì cô liền làm cái đó.
Bởi vì bây giờ không phải lúc bình thường, làm việc sẽ không tỈ mỉ như vậy, bình thường cần ray ba lần, hiện tại chỉ cần rây một lần là được. Dù sao nếu Tiêu Cửu Phong nói là thật, vậy có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, thật sự xảy ra huyện lớn, lúa mì mang chút vỏ không có gì, nhưng không thể để chúng bị hư hỏng được.
Cứ như vậy, lúa mì trong đại đội sản xuất lại được tuốt hạt vào lúc trời sắp tối.
Kỳ thật sau khi tuốt hạt, nhất định phải phơi nắng, phơi nắng vài ngày, phơi đến khi đặt lúa mì ở trong miệng cắn vào kêu bụp một cái, vậy mới đúng.
Nhưng hiện tại Tiêu Cửu Phong nói như vậy, ai dám phơi nắng nữa đâu, chỉ có thể vội vàng bỏ vào trong bao tải, dùng dây thừng buộc lại, sau đó liền nhanh chóng cống vào trong thôn.
Bên cạnh phòng làm việc là phòng bỏ hoang, năm trước thu lương thực đều đặt ở đây, hiện tại mọi người vác bao tải này đến bao tải khác dịch chuyển về phía này.
Thời điểm chuyển lương thực, trong lòng mọi người đều có chút không được tự nhiên, không thể nói được là cảm giác gì. Phải biết rằng những năm trước tất cả mọi người đều phơi nắng rồi rây, coi số lúa mì đã thu hoạch kia như bảo bối mà chuyển, nhưng năm nay thì tốt rồi, cứ thô bạo như vậy trực tiếp tuốt hạt liền bỏ vào bao tải, tất cả đều cảm thấy có lỗi với hoa màu thật vất vả mới trồng ra này.
Lúc này, khó tránh khỏi liền có người lẩm bẩm, nói vớ vẩn này kia.
Thần Quang đương nhiên nghe được, chẳng qua là cô coi như không nghe thấy.
Cô biết, cô tin tưởng người đàn ông của cô, cô cảm thấy Tiêu Cửu Phong là không gì không làm được, cô cảm thấy anh nói nhất định đúng.
Vận chuyển lương thực là dùng xe bò, xe lừa và tất cả xe có thể dùng được bây giờ trong đại đội sản xuất.
Đây là lương thực của cả đại đội sản xuất, chỉ dùng xe kéo đương nhiên còn chưa đủ, chỉ có thể tăng thêm nhân lực tới gánh.
Vì thế mấy người đàn ông phụ trách khiêng lương thực, phụ nữ phụ trách hỗ trợ mở đường, phụ trách canh giữ ở nơi đó.
Động tĩnh của đại đội sản xuất Hoa Câu tử lớn như vậy, dĩ nhiên kinh động tới đại đội sản xuất thôn Vương Lâu cùng đi trên một con đường.
Thôn Vương Lâu lại gần nhìn, nhìn thấy vậy thì Cười.
"Chậc chậc chậc, đây thật sự là lương thực sao? Lúa mì các người vẫn còn vỏ, công ty lương thực của công xã người ta không thu loại lương thực này của các người đâu!"
Người của thôn Vương Lâu đứng bên ôm cánh tay cười chê, tất cả mọi người đều cảm thấy người Hoa Câu Tử ngốc rồi.
Nhưng mà người của Hoa Câu Tử lại chỉ là mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ một cái, ai cũng không có phản ứng.
"Anh là cán bộ sao? Không phải cán bộ thì anh can nhẳn cái gì? Anh biết chính xác khi nào trời mưa sẽ tạnh sao? Anh biết dự báo thời tiết à?"
Trần Thiết Xuyên: "Anh, anh không biết, nhưng mà...".
Vương Thúy Hồng: "Được, anh không biết, vậy mà anh còn ở chỗ này quấy rối cái gì, có thấy mất mặt hay không? Thật là tự rước nhục vào mình."
Trần Thiết Xuyên: "Em!"
Mắt thấy hai vợ chồng này muốn đánh nhau, người bên cạnh vội vàng khuyên bọn họ rời đi, xem như yên tĩnh.
Sau khi Trần Thiết Xuyên rời đi, cũng không có ai nghi ngờ gì Tiêu Cửu Phong nữa.
Tiêu Bảo Đường thấy vậy, vội vàng bảo mọi người: "Nên làm gì thì làm cái đó đi, mau mau!”
************%
Lần làm việc này là Tiêu Bảo Đường và Tiêu Cửu Phong tự mình mang theo mọi người làm, đàn ông phụ trách rây bụi, phụ nữ phụ trách ở bên cạnh dọn dẹp quét dọn, sắp xếp có trật tự rõ ràng, không có một người nhàn rỗi, ngay cả trẻ con cũng tới giúp đỡ thu dọn.
Thần Quang không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhìn bộ dạng tiêu Cửu Phong như vậy, cảm thấy sự tình khẳng định rất nghiêm trọng, cô một chút cũng không dám trì hoãn, đi theo mọi người cùng nhau làm việc, bọn họ để cô làm cái gì thì cô liền làm cái đó.
Bởi vì bây giờ không phải lúc bình thường, làm việc sẽ không tỈ mỉ như vậy, bình thường cần ray ba lần, hiện tại chỉ cần rây một lần là được. Dù sao nếu Tiêu Cửu Phong nói là thật, vậy có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, thật sự xảy ra huyện lớn, lúa mì mang chút vỏ không có gì, nhưng không thể để chúng bị hư hỏng được.
Cứ như vậy, lúa mì trong đại đội sản xuất lại được tuốt hạt vào lúc trời sắp tối.
Kỳ thật sau khi tuốt hạt, nhất định phải phơi nắng, phơi nắng vài ngày, phơi đến khi đặt lúa mì ở trong miệng cắn vào kêu bụp một cái, vậy mới đúng.
Nhưng hiện tại Tiêu Cửu Phong nói như vậy, ai dám phơi nắng nữa đâu, chỉ có thể vội vàng bỏ vào trong bao tải, dùng dây thừng buộc lại, sau đó liền nhanh chóng cống vào trong thôn.
Bên cạnh phòng làm việc là phòng bỏ hoang, năm trước thu lương thực đều đặt ở đây, hiện tại mọi người vác bao tải này đến bao tải khác dịch chuyển về phía này.
Thời điểm chuyển lương thực, trong lòng mọi người đều có chút không được tự nhiên, không thể nói được là cảm giác gì. Phải biết rằng những năm trước tất cả mọi người đều phơi nắng rồi rây, coi số lúa mì đã thu hoạch kia như bảo bối mà chuyển, nhưng năm nay thì tốt rồi, cứ thô bạo như vậy trực tiếp tuốt hạt liền bỏ vào bao tải, tất cả đều cảm thấy có lỗi với hoa màu thật vất vả mới trồng ra này.
Lúc này, khó tránh khỏi liền có người lẩm bẩm, nói vớ vẩn này kia.
Thần Quang đương nhiên nghe được, chẳng qua là cô coi như không nghe thấy.
Cô biết, cô tin tưởng người đàn ông của cô, cô cảm thấy Tiêu Cửu Phong là không gì không làm được, cô cảm thấy anh nói nhất định đúng.
Vận chuyển lương thực là dùng xe bò, xe lừa và tất cả xe có thể dùng được bây giờ trong đại đội sản xuất.
Đây là lương thực của cả đại đội sản xuất, chỉ dùng xe kéo đương nhiên còn chưa đủ, chỉ có thể tăng thêm nhân lực tới gánh.
Vì thế mấy người đàn ông phụ trách khiêng lương thực, phụ nữ phụ trách hỗ trợ mở đường, phụ trách canh giữ ở nơi đó.
Động tĩnh của đại đội sản xuất Hoa Câu tử lớn như vậy, dĩ nhiên kinh động tới đại đội sản xuất thôn Vương Lâu cùng đi trên một con đường.
Thôn Vương Lâu lại gần nhìn, nhìn thấy vậy thì Cười.
"Chậc chậc chậc, đây thật sự là lương thực sao? Lúa mì các người vẫn còn vỏ, công ty lương thực của công xã người ta không thu loại lương thực này của các người đâu!"
Người của thôn Vương Lâu đứng bên ôm cánh tay cười chê, tất cả mọi người đều cảm thấy người Hoa Câu Tử ngốc rồi.
Nhưng mà người của Hoa Câu Tử lại chỉ là mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ một cái, ai cũng không có phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận