Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 62

Chương 62Chương 62
Lại một lần nữa nhắc tới chuyện này, Thần Quang vẫn như cũ bởi vì tình cảnh vừa rồi mà không khỏi run rẩy: "Vừa rồi có một con chuột từ dưới giường chui ra, từ nơi này, từ nơi này chạy qua..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói mềm mại yếu ớt đều lộ ra sợ hãi run ray phẳng phất chỉ là nói ra từng chữ kia, đều có thể làm cho cô một lần nữa thừa nhận cảnh tượng đáng sợ vừa rồi.
Tiêu Cửu Phong hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi.
Cuối cùng mất một lúc mới đè nén loại xao động trong thân thể không nói nên lời kia, cái loại xao động này là bởi vì bản năng của người đàn ông hay là bởi vì nguyên nhân quái lạ này mà xao động.
Trầm mặc một hồi lâu, anh buông cánh tay nâng Thần Quang ra.
Thần Quang suýt nữa rơi xuống, vội vàng gắt gao ôm lấy anh, y lại hết mức treo trên người anh, chính là dáng vẻ không xuống được.
"Buông tôi ra." Tiêu Cửu Phong trầm giọng ra lệnh.
"Tôi.." Thần Quang ngẩng mặt nhỏ lên, nhìn Tiêu Cửu Phong, anh trầm mặt, bộ dạng rất đáng SỢ.
Thần Quang rụt rè buông anh ra, ủy khuất vô cùng mà ngồi xổm trên giường, rung rung nước mắt, giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ.
"Nơi nào có chuột?" Anh đen mặt thô lỗ hỏi.
"Nơi này.." Thần Quang duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chỉ chỉ vào một góc hẻo lánh, sau đó suy nghĩ một chút, lại chỉ vào dưới giường đất.
"Rốt cuộc ở đâu?" Tiêu Cửu Phong cảm thấy nhẫn nại của mình sắp đạt tới cực hạn, dây cung đều muốn căng đứt, giọng nói đã mang theo đè nén khàn khàn.
"Anh, anh.." Thần Quang rưng rưng nhìn Tiêu Cửu Phong, thật cẩn thận nói: "Tôi thật sự không nhớ rõ, nó liền từ nơi đó chạy ra, chạy tới nơi nào, tôi cũng không biết."
"Nếu đã không còn, vậy thì tiếp tục ngủ đi!" Tiêu Cửu Phong tức giận ra lệnh, sau đó xoay người muốn đi.
"Đừng!" Thần Quang bị dọa cho sợ rồi, nức nở kéo dài gọi anh lại.
Một chân Tiêu Cửu Phong đã bước ra cánh cửa, lúc này dừng lại, cứng ngắc đứng ở nơi đó, cứng ngắc đến mức ngay cả bụng dưới cũng gắt gao căng thẳng.
"Tôi sợ, con chuột kia còn có thể tới đây, nó ở trong phòng này." Thần Quang nhỏ giọng khóc nức nở: "Tôi sợ..."
Cô thực sự sợ hãi. Sợ cái loài vật nhỏ xù xì xám xịt đó.
"Vậy cô muốn như thế nào? Cô đi đến ngủ trên giường lớn ở trong phòng chính, tôi ngủ ở đây được không?" Tiêu Cửu Phong rất tức giận nói.
"Tôi... Tôi vẫn không dám." Thần Quang nhìn ra bên ngoài, tối đen như mực, cô lau nước mắt: "Tôi sợ bóng tối. Anh đừng bỏ tôi lại, anh đừng không quan tâm tôi, tôi muốn ngủ với anh."
Ngủ cùng nhau...
Nhưng cô có biết cái gì gọi là ngủ cùng nhau đúng nghĩa hay không?
Tiêu Cửu Phong chậm chạp khó khăn quay đầu lại, cô một mặt ngây thơ đôi mắt tràn đầy nước mắt, cô đương nhiên không hiểu.
Mà anh cũng không có khả năng khi dễ một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu như vậy.
"Được, cô theo tôi trở về cùng nhau ngủ, nhưng mà..."
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong di chuyển xuống, đảo qua cần cổ trong suốt kia, rơi vào một nơi nào đó: "Đợi lát nữa cô khoác quần áo của tôi, không thể mặc đồ ni cô này."
"Ừm ừm!" Chỉ cần Tiêu Cửu Phong đáp ứng, Thần Quang như thế nào cũng được.
kktkktkttktk,
Một lần nữa nằm trên giường, một người dựa vào song cửa sổ, một người dựa vào tường, khoảng cách giữa hai người là rất xa.
Tiêu Cửu Phong phát hiện, cho dù như vậy anh vẫn có thể rõ ràng ngửi được mùi hương thơm ngát trên người của ni cô nhỏ.
"Trên người cô bôi cái gì, sao lại có mùi hương vậy?"
"Không bôi cái gì mà."
"Thật sự không có sao? Phấn hoa hay cái gì đó?"
"Đương nhiên không có, tôi trước kia là ni cô mà, ở nơi Phật môn thanh tịnh, làm sao có thể có mùi thơm, chúng tôi chỉ thắp hương."
Thần Quang có một chút bất mãn, dù sao trước kia cô vẫn luôn đứng đắn làm ni cô, làm sao có thể bôi son phấn.
Tiêu Cửu Phong không nói lời nào nữa.
Anh nhớ tới trước kia mình đã xem qua một ít tạp thư cổ quái, chẳng lẽ trên đời này thật sự có phụ nữ thần kỳ có mùi thơm đặc biệt? Hay là con gái trời sinh sẽ có loại hương thơm này?
"Anh Cửu Phong ơi?" Thần Quang trở mình rồi cất tiếng gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận