Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 149

Chương 149Chương 149
Về phần vì sao bọn họ ngủ chung một cái giường: Người ta cây ngay không sợ chết đứng, ni cô nhỏ người ta còn chưa tới mười tám tuổi, đăng ký cũng chưa đăng ký, làm sao có thể có chuyện đó chứt
Đương nhiên cũng có người cá biệt, trong lòng có nghi hoặc, thậm chí chạy tới tìm Tiêu Cửu Phong hỏi thăm: "Ni cô nhỏ này rốt cuộc thì có được tính là vợ của anh hay không?"
Thời điểm hỏi như vậy, Tiêu Cửu Phong chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua đối phương một cái: "Cậu hỏi cái này là để muốn làm cái gì?"
Một cái ánh mắt của anh quét qua, người ta liền bị dọa cho chạy mất, không dám hỏi thêm gì nữa.
Nhưng anh dùng ánh mắt dọa chạy một người, rất nhanh liền tới người thứ hai, người thứ ba, có hai mươi mấy ba mươi lão độc thân, cũng có chàng trai trẻ tuổi, mọi người đã sớm cảm thấy dáng vẻ Thần Quang thật sự rất được, chỉ là bởi vì đây là nàng dâu của Tiêu Cửu Phong, ai cũng không dám có tâm tư lệch lạc gì mà thôi.
Hiện tại nghe nói, kỳ thật bây giờ Thần Quang căn bản không tính là nàng dâu của Tiêu Cửu Phong, tâm nhãn ai nấy đều hoạt động, tất cả mọi người đều muốn nghe ngóng hỏi thăm.
Hỏi thăm ni cô nhỏ này lúc nào thì tròn mười tám tuổi, hỏi thăm Tiêu Cửu Phong rốt cuộc tính toán như thế nào, tính toán cưới ni cô nhỏ này cần điều kiện lễ vật gì, hỏi thăm xem rốt cuộc mình có cơ hội hay không, tuy khả năng là không lớn, nhưng những người có gan lớn như thế nào hay giàu có bao nhiêu, dù sao cũng phải thử một lần.
Một ngày này, Tiêu Bảo Đường thậm chí còn oán giận Tiêu Cửu Phong: "Gần đây vốn đã bận rộn không chịu nổi, kết quả chú xem đây, cả đám đều chạy tới hỏi tôi lúc thím nhỏ vào hộ khẩu, sinh nhật viết ngày nào, ai nấy đều ngóng trông cô ấy tròn mười tám tuổi đó!"
Tiêu Cửu Phong mặt không chút biểu cảm, anh cầm sổ sách ở đó xem.
Lúc trước thu lương thực, anh không để Tiêu Bảo Đường chia đều lúa mì, lưu lại một ít sung công ở trong đại đội sản xuất, hiện tại giá thị trường của lúa mì tốt, anh muốn lấy số lúa mì kia đi đổi chút lương phiếu và tiền, sau đó đi qua phương Bắc đổi lúa đen trong đất đen của người ta.
Cái loại lúa mì đen này nghe nói một mẫu đất có thể thu nhiều hơn không ít, nếu như có thể lấy được hạt giống kia, về sau sản lượng lương thực trong thôn tăng cao, cuộc sống có thể dư giả hơn một chút.
Tiêu Bảo Đường: "Chú Cửu à, trong lòng chú rốt cuộc nghĩ như thế nào, tôi thấy dáng vẻ của thím nhỏ không tệ, cô ấy sánh đôi với chú cũng không thiệt thòi, chú không thể cứ như vậy mà không lên tiếng? Chú có biết bây giờ có bao nhiêu người đàn ông đang nhìn thím ấy không? Lỡ như... lỡ như bị người ta thông đồng đi, đó chính là vô duyên vô cớ để cho người khác hái đào!"
Chú Cửu nhà hắn không dễ dàng đâu, nuôi một cô vợ nhỏ như vậy, quả thực so với thương con gái thì còn thương hơn, nếu cứ như vậy bị người ta hái đào, đừng nói chú hắn, chính mình cũng bị làm cho tức chết.
Tiêu Cửu Phong ngẩng đầu đọc sổ sách.
Mặt mày bình tĩnh, thần sắc không lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Chẳng qua Tiêu Bảo Đường dựa vào trực giác cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, sau lưng hắn đột nhiên rét run.
Tiêu Cửu Phong một lần nữa cúi đầu, mở ra một trang sổ sách, lại thản nhiên nói: "Tôi cũng không biết, thì ra cậu quan tâm thím nhỏ của cậu như vậy?"
Hả??
Tiêu Bảo Đường kinh hãi, hắn cảm giác được chú hắn nói lời nói kia mang theo ý nghĩ nặng nề: "Chú à, chú không thể nói như vậy được! Chú không thể hiểu lầm như thế!"
Thật là oan uổng quá mài!
Lúc Tiêu Cửu Phong rời khỏi chỗ làm thì trời đã không còn sớm nữa. Trên đường đi về nhà, mặt anh không chút biểu cảm.
Đang đi trên đường lại gặp bà hai nhà họ Tiêu, bà hai chống gậy: "Cửu Phong à, cháu rốt cuộc đang có chuyện gì vậy, bà còn tưởng rằng con bé đã sớm là vợ cháu, bà cũng không nói gì thêm, kết quả cháu còn chưa đụng chạm vào sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận