Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 127

Chương 127Chương 127
Tiêu Cửu Phong tram ngâm một lát, mới cúi đầu nhìn về phía vật nhỏ trong ngực: "Anh đi ra ngoài nhìn một chút, em ở nhà một mình có sợ hãi không?”
Thần Quang ngẩng mặt lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Bên ngoài có phải trời mưa to hay không, có phải là... Đã xảy ra chuyện gì đó không?"
Tiêu Cửu Phong gật đầu: "Phải."
Thần Quang đột nhiên rùng mình một cái.
Cô đột nhiên nhớ tới Tiêu Cửu Phong nói, liên quan tới bão tố, liên quan tới sân đập lúa mì, liên quan tới lương thực.
Cô cắn môi, vội vàng nói: "Không sao đâu, em sẽ không sợ, anh đi đi, nếu không thì em và anh cùng đi?"
Tiêu Cửu Phong tram mặc nhìn cô, trấn an sờ sờ đầu cô: "Ngoan, chui vào trong chăn, ở nhà chờ, anh rất nhanh sẽ trở về. "
Thần Quang: "Ừm ừm!"
Tiêu Cửu Phong đứng dậy, xuống giường mang giày vào định đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía trên giường.
Nhìn thấy được cô gái nhỏ nằm sấp trong chăn, mái tóc xoăn xoăn rũ xuống trên trán, đôi mắt ướt át cứ như vậy mà trông mong nhìn anh.
Giờ khắc này, trái tìm đột nhiên mềm nhũn.
Kiếp trước kỳ thật anh là một người tâm địa sắt đá, đối với phụ nữ không có bất kỳ thương tiếc nào, nếu có cái gọi là tôn trọng, cũng là bởi vì giáo dục và phong độ mà tuân theo cái gọi là chuẩn mực, nhưng kỳ thật ở trong lòng anh, những thứ này hoàn toàn có thể xé nát, là duy trì một loại giả dối mà thôi.
Ví dụ như đối tốt với Vương Thúy Hồng, cũng chỉ là khoan dung bảo vệ điểm mấu chốt đạo đức của mình mà thôi.
Loại khoan dung này đến mức nhất định, thì anh sẽ trở mặt không nhận người.
Dù sao Vương Thúy Hồng cũng không phải là gì của anh.
Nhưng mà Thần Quang không giống vậy.
Cô gái nhỏ dường như luôn luôn có thể phá vỡ điểm mấu chốt của mình hết lần này đến lần khác.
Khiến trái tim của anh xảy ra một số thay đổi hóa học mà chính bản thân anh cũng không hiểu rõ và không cách nào kiểm soát được.
Môi Tiêu Cửu Phong giật giật, cuối cùng đi trở về bên cạnh giường, cúi người xuống.
Thần Quang kinh ngạc nhìn anh.
Trong lòng cô kỳ thật có chút sợ hãi.
Bởi vì sợ hãi, anh nói muốn đi, nên cô càng sợ hơn.
Nhưng cô đương nhiên biết, anh có chuyện quan trọng hơn phải đi, bên ngoài có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, anh nhất định phải đi trợ giúp Tiêu Bảo Đường xử lý, anh là đàn ông, là người có uy vọng trong thôn này, có thể kêu gọi mọi người cùng nhau chống đỡ chuyện có thể xảy ra.
Cho nên cô liền nói mình không sợ.
Hiện tại, nhìn thấy anh muốn đi rồi lại trở về, cứ như vậy mà nhìn mình.
Trong bóng tối, hai tròng mắt của anh sâu như biển, sống mũi của anh cao như núi, ngũ quan của anh nhìn qua sâu sắc uy nghiêm.
Cô có chút không ro tại sao anh lại nhìn mình.
Ngay khi trong đầu cô choáng váng, anh cúi người xuống.
Xúc cảm ấm áp trên trán truyền đến.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã xoay người rời đi.
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Trong sân truyền đến tiếng bước chân, cửa lớn cũ kỹ phát ra âm thanh khó chịu nặng nề.
Anh đi thật rồi.
Qua rất lâu, cô mới vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm một cái vào trán mình.
Anh dùng môi hôn lên trán mình một cái. Bên ngoài tiếng sấm âm âm vang lên, cơn mưa tầm tã như trút nước.
Nhưng Thần Quang cảm thấy, trong lòng mình nở một đóa hoa.
Tiêu Bảo Đường vẫn còn đang ngủ say, bình thường đi ngủ sẽ không tỉnh, được xưng là thiên lôi đánh cũng không tỉnh.
Hắn là bị vợ hắn trực tiếp nhéo lỗ tai đánh thức, lúc thức dậy hắn còn có chút tức giận, thiếu chút nữa tung một cước đá vợ từ đầu giường xuống.
Vợ hắn mắt phiếm hồng nói: "Trời đổ mưa rồi, mưa to rồi, trời sắp sập đến nơi rồi. Anh mau tỉnh dậy!"
Hắn giật mình một cái, liền lập tức tỉnh táo.
Lúc này tiếng sấm ầm vang như đang văng vang bên tai, ngoài cửa có người gọi hắn, kêu hắn đi nhanh lên, xảy ra chuyện lớn rồi.
Hắn lập tức đứng dậy, mặc quần áo, đi giày rồi chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận