Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 280: Kết Phiên Ngoại
Chương 280: Kết Phiên NgoạiChương 280: Kết Phiên Ngoại
Trong bóng đêm, hồi ức đã từng có dũng mãnh ập vào trong não giống như thủy triều, anh vậy mà nhớ ra rõ ràng rồi, nhớ lại vào năm anh hai mươi tám tuổi ấy, anh giãy giụa liều mạng bắt lấy một chút ký ức sau cùng về Thần Quang còn sót lại như thế nào, nhưng cuối cùng cũng không thể.
Sau khi ký ức liên quan đến Thần Quang hoàn toàn biến mất, anh lại trở thành Tiêu Cửu Phong trong quá khứ kia, sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình, tràn ngập khát vọng với quyền thế và tiền tài, hô mưa gọi gió ở thời đại thuộc về anh đó, dùng giày sắt của mình chà đạp hết cả thảy mọi thứ.
Nhưng mà anh vẫn luôn không có hứng thú với phụ nữ, vẫn luôn không muốn kết hôn.
Anh không biết vì sao, nhưng anh chính là không có khát vọng, thậm chí đối với con nối dõi cũng không có suy nghĩ tới.
Nếm thử đoạn ký ức vừa ngọt ngào vừa đau khổ này, Tiêu Cửu Phong hiểu rõ rồi.
Hiểu ra vì sao anh tốt bụng đưa thức ăn ngon cho ni cô nhỏ, vì sao ma xui quỷ khiến cứu ni cô nhỏ trộm đào khoai lang đỏ kia, cũng hiểu ra vì sao anh muốn đi kết đôi với cô.
Cùng với buổi chiêu kia, hương hoa hòe được cơn gió đầu hạ thổi đến, vì sao anh đồng ý với yêu cầu đổi cô dâu của Vương Hữu Điền. Chỉ là một ý niệm mà thôi, nhưng mà trong lúc mơ hồ, ý nguyện đã từng mãnh liệt của anh tác động đến chính anh, trời xui đất khiến, anh vẫn tìm về được Thần Quang của anh.
Cúi thấp đầu, anh nhìn về phía cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên chiếc giường Simmons rộng rãi, cô nằm ở nơi đó, ngủ say sưa, tóc ngắn màu đen hơi uốn lượn che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa thanh tú này, rõ ràng đã có hai đứa con, tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng cô vẫn như cũ, vẫn giống như cô của đời trước kia.
Người con gái vô ý ngủ mất ở trên máy bay của anh.
Anh vươn tay ra, gần như run rẩy vuốt ve đôi má mềm mại của cô.
Trải qua khoảng cách giữa sống và chết, dùng hết thời gian cả hai đời, anh đã tìm về được Thần Quang của anh.
Vào ngay lúc này, lông mi của cô run run.
Tay Tiêu Cửu Phong cứng đờ ở đó, anh nhìn cô chăm chú.
Cô cham chậm mở mắt.
Khi cô nhìn thấy anh, trong ánh mắt có một chút hoang mang, nhìn anh chằm chằm, giống như có chút không rõ anh là ai vậy, vì sao anh ở nơi này.
Lòng Tiêu Cửu Phong trong nháy mắt đã bị thắt chặt lại. Ngay tại lúc vừa rồi, giống như đã xảy ra biến hóa gi Thần Quang của anh thế nhưng lại nhìn anh như Vậy.
Có chuyện gì vậy?
Tiêu Cửu Phong nhớ tới đời trước, đời trước Thần Quang biến mất, mọi người xung quanh đều quên đi cô, mà chính anh cuối cùng cũng mất đi đoạn ký ức này, trên thế giới kia không còn dấu vết nào của Thần Quang, lại giống như cô chưa từng biến mất.
Vậy hiện tại vì sao cô nhìn anh như thế?
Cô bây giờ rốt cuộc là cô của lúc nào?
Mà chính anh muốn lại là Thần Quang nào?
Ngay tại lúc này Thần Quang mở miệng.
Hô hấp của Tiêu Cửu Phong suýt nữa ngừng lại.
"Ngài Tiêu..." Cô mềm yếu gọi anh như vậy.
Lòng Tiêu Cửu Phong như thể đang rơi xuống bờ vực thẳm.
"Anh Cửu Phong..." Cô lại thấp giọng gọi anh như vậy.
Tiêu Cửu Phong bỗng nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm cô: "Thần Quang, em..."
Thần Quang nằm ở nơi đó, ánh mắt tràn ngập dịu dàng đau thương: "Em nhớ ra rồi, hóa ra chúng ta đã gặp được nhau từ lâu."
Một đêm kia, cô chờ đợi người đàn ông mà ngày hôm sau xuống núi kết duyên, kết quả lại gặp một sự kiện kỳ quái, xuyên không đến năm mươi năm sau, gặp Tiêu Cửu Phong của thời điểm đó.
Cô nói muốn cho anh một cái surprise, nhưng mà vào lúc ấy thì cô đã trở lại rồi.
Khi trở về cô phát hiện mình nằm ở dưới gốc cây ngoài chùa Vân Kính, cô không biết đã xảy ra chuyện øì, cũng bị mất một đoạn ký ức này, đứng lên phủi đất rồi tiếp tục bắt đầu chờ mong người đàn ông mà ngày hôm sau sẽ kết duyên.
Thần Quang yên lặng nhìn anh: "Anh Cửu Phong, về sau đã xảy ra chuyện thế nào, em rời khỏi, anh...
Cô nói còn chưa dứt lời, Tiêu Cửu Phong liền hung hăng ôm lấy cô, ôm thật chặt thật chặt, gần như siết chặt cô đến mức đau điếng.
Thân thể anh đang run rẩy, anh nói ra lời giống như đã trải qua đau khổ mấy kiếp, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Surprise của anh đâu, em mau đưa cho anh.”
Đây là bờ biển, đảo nhỏ, rừng dừa, cát trắng.
Ánh trăng điềm đạm trắng tinh chiếu vào trên mặt biển yên ả, chiếu trên bờ cát mềm mịn, ánh sáng chiếu như bạc vụn, cát mềm mịn như tơ tằm, có mấy con hải âu đang giương cánh trong màn đêm, lúc lên lúc xuống.
Không giống với hòn đảo tư nhân mà đời trước Tiêu Cửu Phong đã từng có, nhưng cũng đủ đẹp. Trên bờ cát là một vùng nến được đốt lên, ngọn nến xếp thành một chữ "love".
Đây là surprise đời trước cô dành cho anh nhưng lại không kịp.
Tiêu Cửu Phong ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, cười: "Dĩ nhiên là love."
Anh quả thật không nghĩ tới.
Sau đó kỳ thật ước chừng đã biết cô chuẩn bị nến, muốn bày ra một hình thù gì đó, nhưng anh không biết là cái gì.
Bản thân Thần Quang cũng ngượng ngùng mà mím môi nở nụ cười.
Sau khi trong đầu cô có được ký ức xuyên không thì bỗng chốc hiểu biết càng nhiều thứ, thời đại càng đổi mối, những công việc đó thời đại này còn chưa xuất hiện.
Cô cười nói: "Lúc đó em đương nhiên không phải là thật lòng, chỉ là xem TV nên muốn học theo người ta."
Cảm thấy như vậy rất vui cho nên đã nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Thời gian đó lòng dạ của cô còn rất đơn thuần, trong đầu không có suy nghĩ gì với đàn ông, càng không cần nói love hay không, cô càng cảm thấy Tiêu Cửu Phong thật không tệ, cho cô ăn ngon uống tốt như vậy kia mà.
Tiêu Cửu Phong nhìn cô chăm chú, cô ở dưới ánh trăng, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra sự ngọt ngào ôn nhu.
Anh thấp giọng nói: "Vậy bây giờ thì sao?"
Thần Quang ngửa mặt nhìn anh, nhìn một hồi lâu, vươn cánh tay ra, ôm lẫy cổ anh: "Hiện tại em đã biết, em cũng đã hiểu."
Cô kiêng chân lên, hôn về phía môi của anh.
Khi môi và môi chạm vào nhau ở trong gió biển, cô lầm bầm nói khẽ: "Anh Cửu Phong, chúng ta lại ở cùng nhau rồi, chúng ta đều đã trở lại rồi."
Trong bóng đêm, hồi ức đã từng có dũng mãnh ập vào trong não giống như thủy triều, anh vậy mà nhớ ra rõ ràng rồi, nhớ lại vào năm anh hai mươi tám tuổi ấy, anh giãy giụa liều mạng bắt lấy một chút ký ức sau cùng về Thần Quang còn sót lại như thế nào, nhưng cuối cùng cũng không thể.
Sau khi ký ức liên quan đến Thần Quang hoàn toàn biến mất, anh lại trở thành Tiêu Cửu Phong trong quá khứ kia, sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình, tràn ngập khát vọng với quyền thế và tiền tài, hô mưa gọi gió ở thời đại thuộc về anh đó, dùng giày sắt của mình chà đạp hết cả thảy mọi thứ.
Nhưng mà anh vẫn luôn không có hứng thú với phụ nữ, vẫn luôn không muốn kết hôn.
Anh không biết vì sao, nhưng anh chính là không có khát vọng, thậm chí đối với con nối dõi cũng không có suy nghĩ tới.
Nếm thử đoạn ký ức vừa ngọt ngào vừa đau khổ này, Tiêu Cửu Phong hiểu rõ rồi.
Hiểu ra vì sao anh tốt bụng đưa thức ăn ngon cho ni cô nhỏ, vì sao ma xui quỷ khiến cứu ni cô nhỏ trộm đào khoai lang đỏ kia, cũng hiểu ra vì sao anh muốn đi kết đôi với cô.
Cùng với buổi chiêu kia, hương hoa hòe được cơn gió đầu hạ thổi đến, vì sao anh đồng ý với yêu cầu đổi cô dâu của Vương Hữu Điền. Chỉ là một ý niệm mà thôi, nhưng mà trong lúc mơ hồ, ý nguyện đã từng mãnh liệt của anh tác động đến chính anh, trời xui đất khiến, anh vẫn tìm về được Thần Quang của anh.
Cúi thấp đầu, anh nhìn về phía cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên chiếc giường Simmons rộng rãi, cô nằm ở nơi đó, ngủ say sưa, tóc ngắn màu đen hơi uốn lượn che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa thanh tú này, rõ ràng đã có hai đứa con, tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng cô vẫn như cũ, vẫn giống như cô của đời trước kia.
Người con gái vô ý ngủ mất ở trên máy bay của anh.
Anh vươn tay ra, gần như run rẩy vuốt ve đôi má mềm mại của cô.
Trải qua khoảng cách giữa sống và chết, dùng hết thời gian cả hai đời, anh đã tìm về được Thần Quang của anh.
Vào ngay lúc này, lông mi của cô run run.
Tay Tiêu Cửu Phong cứng đờ ở đó, anh nhìn cô chăm chú.
Cô cham chậm mở mắt.
Khi cô nhìn thấy anh, trong ánh mắt có một chút hoang mang, nhìn anh chằm chằm, giống như có chút không rõ anh là ai vậy, vì sao anh ở nơi này.
Lòng Tiêu Cửu Phong trong nháy mắt đã bị thắt chặt lại. Ngay tại lúc vừa rồi, giống như đã xảy ra biến hóa gi Thần Quang của anh thế nhưng lại nhìn anh như Vậy.
Có chuyện gì vậy?
Tiêu Cửu Phong nhớ tới đời trước, đời trước Thần Quang biến mất, mọi người xung quanh đều quên đi cô, mà chính anh cuối cùng cũng mất đi đoạn ký ức này, trên thế giới kia không còn dấu vết nào của Thần Quang, lại giống như cô chưa từng biến mất.
Vậy hiện tại vì sao cô nhìn anh như thế?
Cô bây giờ rốt cuộc là cô của lúc nào?
Mà chính anh muốn lại là Thần Quang nào?
Ngay tại lúc này Thần Quang mở miệng.
Hô hấp của Tiêu Cửu Phong suýt nữa ngừng lại.
"Ngài Tiêu..." Cô mềm yếu gọi anh như vậy.
Lòng Tiêu Cửu Phong như thể đang rơi xuống bờ vực thẳm.
"Anh Cửu Phong..." Cô lại thấp giọng gọi anh như vậy.
Tiêu Cửu Phong bỗng nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm cô: "Thần Quang, em..."
Thần Quang nằm ở nơi đó, ánh mắt tràn ngập dịu dàng đau thương: "Em nhớ ra rồi, hóa ra chúng ta đã gặp được nhau từ lâu."
Một đêm kia, cô chờ đợi người đàn ông mà ngày hôm sau xuống núi kết duyên, kết quả lại gặp một sự kiện kỳ quái, xuyên không đến năm mươi năm sau, gặp Tiêu Cửu Phong của thời điểm đó.
Cô nói muốn cho anh một cái surprise, nhưng mà vào lúc ấy thì cô đã trở lại rồi.
Khi trở về cô phát hiện mình nằm ở dưới gốc cây ngoài chùa Vân Kính, cô không biết đã xảy ra chuyện øì, cũng bị mất một đoạn ký ức này, đứng lên phủi đất rồi tiếp tục bắt đầu chờ mong người đàn ông mà ngày hôm sau sẽ kết duyên.
Thần Quang yên lặng nhìn anh: "Anh Cửu Phong, về sau đã xảy ra chuyện thế nào, em rời khỏi, anh...
Cô nói còn chưa dứt lời, Tiêu Cửu Phong liền hung hăng ôm lấy cô, ôm thật chặt thật chặt, gần như siết chặt cô đến mức đau điếng.
Thân thể anh đang run rẩy, anh nói ra lời giống như đã trải qua đau khổ mấy kiếp, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Surprise của anh đâu, em mau đưa cho anh.”
Đây là bờ biển, đảo nhỏ, rừng dừa, cát trắng.
Ánh trăng điềm đạm trắng tinh chiếu vào trên mặt biển yên ả, chiếu trên bờ cát mềm mịn, ánh sáng chiếu như bạc vụn, cát mềm mịn như tơ tằm, có mấy con hải âu đang giương cánh trong màn đêm, lúc lên lúc xuống.
Không giống với hòn đảo tư nhân mà đời trước Tiêu Cửu Phong đã từng có, nhưng cũng đủ đẹp. Trên bờ cát là một vùng nến được đốt lên, ngọn nến xếp thành một chữ "love".
Đây là surprise đời trước cô dành cho anh nhưng lại không kịp.
Tiêu Cửu Phong ôm lấy người phụ nữ bên cạnh, cười: "Dĩ nhiên là love."
Anh quả thật không nghĩ tới.
Sau đó kỳ thật ước chừng đã biết cô chuẩn bị nến, muốn bày ra một hình thù gì đó, nhưng anh không biết là cái gì.
Bản thân Thần Quang cũng ngượng ngùng mà mím môi nở nụ cười.
Sau khi trong đầu cô có được ký ức xuyên không thì bỗng chốc hiểu biết càng nhiều thứ, thời đại càng đổi mối, những công việc đó thời đại này còn chưa xuất hiện.
Cô cười nói: "Lúc đó em đương nhiên không phải là thật lòng, chỉ là xem TV nên muốn học theo người ta."
Cảm thấy như vậy rất vui cho nên đã nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Thời gian đó lòng dạ của cô còn rất đơn thuần, trong đầu không có suy nghĩ gì với đàn ông, càng không cần nói love hay không, cô càng cảm thấy Tiêu Cửu Phong thật không tệ, cho cô ăn ngon uống tốt như vậy kia mà.
Tiêu Cửu Phong nhìn cô chăm chú, cô ở dưới ánh trăng, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra sự ngọt ngào ôn nhu.
Anh thấp giọng nói: "Vậy bây giờ thì sao?"
Thần Quang ngửa mặt nhìn anh, nhìn một hồi lâu, vươn cánh tay ra, ôm lẫy cổ anh: "Hiện tại em đã biết, em cũng đã hiểu."
Cô kiêng chân lên, hôn về phía môi của anh.
Khi môi và môi chạm vào nhau ở trong gió biển, cô lầm bầm nói khẽ: "Anh Cửu Phong, chúng ta lại ở cùng nhau rồi, chúng ta đều đã trở lại rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận