Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 121
Chương 121Chương 121
Tiêu Cửu Phong nhìn sang bà hai: "Bà hai, chuyện này so với bất cứ chuyện gi chúng ta gặp phải đều phiền toái hơn, thậm chí có thể dẫn đến mạng người. Bất kể như thế nào, lương thực cũng phải được cất hết vào đầu tiên."
Anh nói cũng không nhiều, giọng cũng không lớn, nhưng mỗi một chữ nói ra đều phảng phất như một cái đinh, nói năng có khí phách.
Mọi người nghe được rõ ràng.
Trên sân đập lúa mạch rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu trên cây cách đó không xa, khiến người ta phát khô trong lòng.
Tiêu Cửu Phong: "Ai còn có ý kiến, hiện tại có thể phát biểu."
Lúc lời này được nói ra, trong đám người vẫn rất yên tĩnh, trong đầu đầy nghi vấn, muốn hỏi nhưng lại sợ Tiêu Cửu Phong, cuối cùng cũng có một người đứng ra, mọi người nhìn qua, lại là Trần Thiết Xuyên.
Trần Thiết Xuyên vừa đứng ra, tất cả mọi người âm thầm cảm thấy việc này sẽ rất náo nhiệt cho mà xeml
Vương Thúy Hồng là vợ của Trần Thiết Xuyên, nhưng cô ta lại không cần mặt mũi cả ngày nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong, trong lòng mọi người đều có nắm chắc. Vương Thúy Hồng kia quả thực là gấp không chờ nổi muốn đội mũ xanh cho Trần Thiết Xuyên!
Cũng vì vậy mà Trần Thiết Xuyên và Tiêu Cửu Phong có cừu oán, là loại thù oán mà ánh mắt đụng phải đều ram ram bốc hỏa.
Trần Thiết Xuyên ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Cửu Phong đứng trên sườn dốc cao: "Cậu dùng cái gì để chứng minh là cậu nói đúng? Lỡ như không mưa thì sao, lỡ như không mưa mà chúng ta ngốc nghếch cất hết lúa mì, đến lúc đó toàn bộ đều ẩm ướt, lúa mì bị mốc thì làm sao bây giờ? Cậu nói cậu lấy cái øì tới chịu trách nhiệm? Đây không phải là chuyện nhỏ, đây là khẩu phần lương thực của toàn bộ đại đội sản xuất!"
Giọng hắn rất lớn, câu cuối cùng cơ hồ là gào khản cổ họng, trừng mắt rống lên, rống đến mức nước bọt đều bắn ra.
Trong đại đội có nhiều xã viên như vậy, tự nhiên đều có ý nghĩ riêng, có mấy người như vậy tuy rằng miệng không dám nói, nhưng trong lòng kỳ thật là cảm thấy Trần Thiết Xuyên nói có đạo lý, liền âm thầm gật đầu.
Tiêu Cửu Phong nhìn hắn ta, đột nhiên nở nụ cười, lại cười đến lộ ra lãnh ý: "Tôi chỉ cảm thấy nên làm như vậy. Tôi cũng không thể chỉ tay lên trời tuyên bố với anh nhất định sẽ như thế nào, nếu thật sự có việc gì, tôi cũng không có cách nào bồi thường anh, tôi cũng không phải cha anh, cũng không phải mẹ anh, bồi thường anh cái gì? Tôi nợ anh sao?”
Lời này vừa nói ra, ngược lại có không ít người cảm thấy có đạo lý, nhao nhao đồng ý: "Nói đúng lắm, Cửu Phong và Bảo Đường làm như vậy cũng là vì chúng ta, đây không phải là sợ lỡ như không may xảy ra chuyện sao!"
Tiêu Cửu Phong đưa tay, ra hiệu mọi người im lặng.
Anh liếc mắt nhìn Trần Thiết Xuyên một cái, đảo qua mọi người, tự có một loại khí thế đem hết thảy khống chế trong đó: "Anh có thể lựa chọn nghe theo Bảo Đường, cũng có thể lựa chọn không nghe, nhưng nếu anh không nghe, vậy tốt, anh nên làm gì thì cứ làm cái đó, lỡ như xảy ra chuyện lớn øì, anh khẳng định không có lương thực ăn, trong đại đội không phân lương thực cho anh, anh liền bị đói"
Bị đói...
Lời này nói đủ tàn nhẫn.
Tiêu Bảo Đường thấy thế, thừa cơ hỏi: "Còn có người nào có ý kiến gì không?"
Tất cả mọi người im lặng.
Đều là nông dân, kỳ thật thực chất bên trong là đàng hoàng, Tiêu Bảo Đường là quan, Tiêu Cửu Phong có bản lĩnh, nếu hai người đã nói như vậy, vậy thì nghe bọn họ là được rồi.
Trần Thiết Xuyên lại không phục: "Tôi vẫn không tin..." Ai biết lời này của hắn ta còn chưa nói hết, Vương Thúy Hồng lại đột nhiên chạy tới, túm lấy hắn ta nói: "Được rồi, anh tranh thủ thời gian nên làm gì thì làm đi, anh ở chỗ này ầm ï cái gì!"
Trân Thiết Xuyên tức giận đến trợn tròn mắt: "Anh ở đây nói chuyện, em chen miệng làm cái gì!"
Vương Thúy Hồng lại cứng rắn túm Trần Thiết Xuyên đi, cố tình không cho hắn ta nói tiếp.
Tiêu Cửu Phong nhìn sang bà hai: "Bà hai, chuyện này so với bất cứ chuyện gi chúng ta gặp phải đều phiền toái hơn, thậm chí có thể dẫn đến mạng người. Bất kể như thế nào, lương thực cũng phải được cất hết vào đầu tiên."
Anh nói cũng không nhiều, giọng cũng không lớn, nhưng mỗi một chữ nói ra đều phảng phất như một cái đinh, nói năng có khí phách.
Mọi người nghe được rõ ràng.
Trên sân đập lúa mạch rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu trên cây cách đó không xa, khiến người ta phát khô trong lòng.
Tiêu Cửu Phong: "Ai còn có ý kiến, hiện tại có thể phát biểu."
Lúc lời này được nói ra, trong đám người vẫn rất yên tĩnh, trong đầu đầy nghi vấn, muốn hỏi nhưng lại sợ Tiêu Cửu Phong, cuối cùng cũng có một người đứng ra, mọi người nhìn qua, lại là Trần Thiết Xuyên.
Trần Thiết Xuyên vừa đứng ra, tất cả mọi người âm thầm cảm thấy việc này sẽ rất náo nhiệt cho mà xeml
Vương Thúy Hồng là vợ của Trần Thiết Xuyên, nhưng cô ta lại không cần mặt mũi cả ngày nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong, trong lòng mọi người đều có nắm chắc. Vương Thúy Hồng kia quả thực là gấp không chờ nổi muốn đội mũ xanh cho Trần Thiết Xuyên!
Cũng vì vậy mà Trần Thiết Xuyên và Tiêu Cửu Phong có cừu oán, là loại thù oán mà ánh mắt đụng phải đều ram ram bốc hỏa.
Trần Thiết Xuyên ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Cửu Phong đứng trên sườn dốc cao: "Cậu dùng cái gì để chứng minh là cậu nói đúng? Lỡ như không mưa thì sao, lỡ như không mưa mà chúng ta ngốc nghếch cất hết lúa mì, đến lúc đó toàn bộ đều ẩm ướt, lúa mì bị mốc thì làm sao bây giờ? Cậu nói cậu lấy cái øì tới chịu trách nhiệm? Đây không phải là chuyện nhỏ, đây là khẩu phần lương thực của toàn bộ đại đội sản xuất!"
Giọng hắn rất lớn, câu cuối cùng cơ hồ là gào khản cổ họng, trừng mắt rống lên, rống đến mức nước bọt đều bắn ra.
Trong đại đội có nhiều xã viên như vậy, tự nhiên đều có ý nghĩ riêng, có mấy người như vậy tuy rằng miệng không dám nói, nhưng trong lòng kỳ thật là cảm thấy Trần Thiết Xuyên nói có đạo lý, liền âm thầm gật đầu.
Tiêu Cửu Phong nhìn hắn ta, đột nhiên nở nụ cười, lại cười đến lộ ra lãnh ý: "Tôi chỉ cảm thấy nên làm như vậy. Tôi cũng không thể chỉ tay lên trời tuyên bố với anh nhất định sẽ như thế nào, nếu thật sự có việc gì, tôi cũng không có cách nào bồi thường anh, tôi cũng không phải cha anh, cũng không phải mẹ anh, bồi thường anh cái gì? Tôi nợ anh sao?”
Lời này vừa nói ra, ngược lại có không ít người cảm thấy có đạo lý, nhao nhao đồng ý: "Nói đúng lắm, Cửu Phong và Bảo Đường làm như vậy cũng là vì chúng ta, đây không phải là sợ lỡ như không may xảy ra chuyện sao!"
Tiêu Cửu Phong đưa tay, ra hiệu mọi người im lặng.
Anh liếc mắt nhìn Trần Thiết Xuyên một cái, đảo qua mọi người, tự có một loại khí thế đem hết thảy khống chế trong đó: "Anh có thể lựa chọn nghe theo Bảo Đường, cũng có thể lựa chọn không nghe, nhưng nếu anh không nghe, vậy tốt, anh nên làm gì thì cứ làm cái đó, lỡ như xảy ra chuyện lớn øì, anh khẳng định không có lương thực ăn, trong đại đội không phân lương thực cho anh, anh liền bị đói"
Bị đói...
Lời này nói đủ tàn nhẫn.
Tiêu Bảo Đường thấy thế, thừa cơ hỏi: "Còn có người nào có ý kiến gì không?"
Tất cả mọi người im lặng.
Đều là nông dân, kỳ thật thực chất bên trong là đàng hoàng, Tiêu Bảo Đường là quan, Tiêu Cửu Phong có bản lĩnh, nếu hai người đã nói như vậy, vậy thì nghe bọn họ là được rồi.
Trần Thiết Xuyên lại không phục: "Tôi vẫn không tin..." Ai biết lời này của hắn ta còn chưa nói hết, Vương Thúy Hồng lại đột nhiên chạy tới, túm lấy hắn ta nói: "Được rồi, anh tranh thủ thời gian nên làm gì thì làm đi, anh ở chỗ này ầm ï cái gì!"
Trân Thiết Xuyên tức giận đến trợn tròn mắt: "Anh ở đây nói chuyện, em chen miệng làm cái gì!"
Vương Thúy Hồng lại cứng rắn túm Trần Thiết Xuyên đi, cố tình không cho hắn ta nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận