Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 243

Chương 243Chương 243
Tiêu Cửu Phong nói đường đến tỉnh thành rất xa, anh bảo Thần Quang phải nghỉ ngơi thật tốt.
Thần Quang hỏi anh xa bao nhiêu, Tiêu Cửu Phong nói trước tiên phải đi xe bò đến huyện, ngồi xe từ huyện đến thành phố, sau đó từ thành phố ngồi tàu hỏa đi tỉnh.
Thần Quang nghe xong, không cảm thấy mệt mỏi, cũng không cảm thấy giày vò, cô chỉ cảm thấy rất mới mẻ.
Đối với cô mà nói, núi Vân Kính, núi Thập Ngưu, đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, đây chính là những nơi cô quen thuộc nhất, mỗi lần đi huyện cô đều cảm thấy mới mẻ không chịu nổi, về phần đi thành phố, đi tỉnh, ngồi xe hơi, ngồi xe lửa, đó lại càng chưa từng có.
Cô khát vọng đi đến nơi mới, đi gặp các cảnh đời, đi cảm thụ những thứ chưa từng cảm thụ, đi qua những con đường mà Tiêu Cửu Phong đã từng đi qua nhưng cô chưa từng thấy qua.
Tối hôm qua thu dọn một phen, nhưng kỳ thật cũng không có quá nhiều đồ đạc, đơn giản chỉ là áo quần tùy thân của hai người cùng với một ít đồ ăn cần dùng mà thôi, tổng cộng chỉ có hai cái bọc quần áo.
Tiêu Cửu Phong nhận lấy bao quần áo đeo lên vai, sau đó nắm tay cô, dẫn cô lên xe bò. Ông lão đánh xe quay đầu lại nhìn bọn họ một cái.
Đàn ông nông thôn bình thường đều đơn giản, tính tình cũng nội liễm(*), ở trên giường đất dũng mãnh cỡ nào, ở bên ngoài cũng phải dịu lại, sẽ không ở trước mặt người ngoài mà thân thiết nhiều với vợ mình, cũng chỉ giả vờ đỡ một chút, nhưng Tiêu Cửu Phong không phải là người như vậy.
[Chú thích: (*) Nội liễm: trầm tính. ]
Đặc biệt là khi thời kỳ đó kết thúc, tất cả mọi thứ trở nên tự do, anh cứ như vậy mà nắm tay cô, bảo vệ cô.
Thần Quang cảm giác được ông lão đánh xe kia cố ý quay đầu lại nhìn, kỳ thật trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng mà càng cảm thấy ngọt ngào nhiều hơn.
Cô mím môi cười nhưng không nói gì.
Xe bò xuất phát, bởi vì tối hôm qua có một chút mưa nhỏ, trên đường có chút lầy lội, xe bò xóc nảy hồi lâu mới đến huyện thành.
Tiêu Cửu Phong vác hai bọc quần áo xuống xe bò, nhìn xung quanh: "Em có đói bụng không?"
Thần Quang: "Có hơi đói, không phải chúng ta mang theo bánh ngô sao, mau lấy ra ăn một chút đi"
Tiêu Cửu Phong nhìn bên kia có một nhà hàng quốc doanh, lúc này bánh bao nóng hổi đang ra lò: "Anh đi mua mấy cái bánh bao, em ở đây chờ, nhớ trông coi bọc quần áo nhé."
Thần Quang: "Vâng al"
Vốn dĩ cảm thấy bánh ngô rất tốt, nhưng mà anh vừa nói như vậy, cô cũng muốn ăn bánh bao rồi.
Tiêu Cửu Phong nở nụ cười, thân mật nhéo mặt cô một cái, sau đó đi thẳng qua mua bánh bao.
Thần Quang có chút ngượng ngùng, trước mặt mọi người, cô nhìn xung quanh, may mắn không ai chú ý tới.
Trong lúc chờ Tiêu Cửu Phong, cô cứ như vậy mà nhìn dọc theo con đường này, đây là con đường náo nhiệt nhất trong huyện thành, trực tiếp thông đến đại viện huyện ủy lúc trước cô từng đi, lúc này là giữa trưa, mọi người đạp xe đạp xuyên qua đường cái, qua lại không ngừng.
Thần Quang cẩn thận nhìn dáng vẻ khi bọn họ đạp xe đạp, nghĩ sau này đi tỉnh thành, Tiêu Cửu Phong có thể cũng sẽ phải có một chiếc xe đạp như vậy hay không, có le cô cũng nên học một chút.
Đang nghĩ ngợi thì thấy một người xuất hiện trước mặt mình.
Cô hơi giật mình, sau đó bình tĩnh lại.
Người này là Tô Lệ Lệ.
Cô không biết Tô Lệ Lệ là người ở đâu, nhưng cô vẫn cảm thấy Tô Lệ Lệ là binh sĩ văn nghệ trong quân đội, chắc hẳn không phải ở huyện thành, không nghĩ tới lúc này cô ta lại xuất hiện ở huyện thành.
Chính là một mực không chịu đi sao?
Tô Lệ Lệ đi tới trước mặt cô: "Anh ấy mua bánh bao cho cô à?”
Vừa nghe lời này, Thần Quang liền hiểu, cô ta đã ở gần đó nhìn một hồi lâu, bằng không làm sao biết Tiêu Cửu Phong mua bánh bao.
Thần Quang gật đầu: "Đúng vậy."
Tô Lệ Lệ: "Anh ấy đối với cô rất tốt."
Thần Quang: "Phải. Anh ấy luôn đối xử với tôi rất tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận