Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 207
Chương 207Chương 207
Tiêu Cửu Phong dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn cô: "Em đã làm việc ở lớp biết chữ bao lâu rồi? Đã dạy được những gì hả?"
Thần Quang cười ha ha: "Em sửa lại những câu chuyện trong Kinh Phật, xem như là chuyện xưa bình thường rồi kể cho các cô ấy nghe, còn dạy họ cách nhận biết chữ. "
Tiêu Cửu Phong liếc cô một cái: "Anh còn tưởng rằng em dạy người ta uống mật nữa chứ."
Thần Quang: "Hả?? Anh nói vậy là sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Cái miệng nhỏ nhắn của em sao lại trở nên ngọt ngào như vậy."
Thần Quang phì cười ra tiếng, cô lại xích vào gần trong ngực anh, vui vẻ làm nũng: "Anh Cửu Phong à, anh Cửu Phong ơi!"
Tiêu Cửu Phong: "Anh nghe."
Thần Quang lại gọi: "Anh Cửu Phong, anh Cửu Phong ơi!"
Tiêu Cửu Phong: "Em gọi xong chưa vậy?"
Thần Quang ôm lấy cổ của anh, sau đó ngẩng mặt lên, nhịn không được mà hôn lên cằm anh: "Chưa xong mà, hận không thể gọi anh mãi mãi, mỗi ngày đều gọi anh, anh trở về làm cho em thấy rất vui vẻ."
Bây giờ tâm trạng cô hoàn toàn vui sướng, không giấu diem chút nào, cũng không pha lẫn bất kỳ cảm xúc khác.
Đơn giản bởi vì cô thích thế, cũng bởi vì rất đơn thuần nên mới nói ra một mạch hết tất cả tâm tư của bản thân, cô muốn cho anh biết tâm trạng của cô.
Ánh mắt của Tiêu Cửu Phong trở nên sắc bén hơn, nhưng mà rốt cuộc anh vẫn kiềm chế lại.
Vừa rồi hai người họ đã quá mạnh bạo và ác liệt, anh sợ đến ngày mai cô không thể xuống khỏi giường nổi.
Cô rất thích lớp học biết chữ nên càng không muốn khiến cô vì chuyện này mà chậm trễ.
Chẳng qua anh vẫn khàn giọng nhìn cô: "Anh muốn hôn em thêm một chút."
Kỳ thật vừa rồi Thần Quang hôn anh một cái nhưng lại không cảm thấy thích thú, cằm của anh còn có một ít râu ria lổm chổm, dù sao cũng tương đối thô ráp, không giống như cằm và hai má của cô, vừa rồi lúc cô hôn anh bị cọ nên môi có chút đau.
Nhưng mà sau khi nghe anh nói vậy, cô vẫn ngượng ngùng mím môi, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi vào cằm anh.
Khi cô đặt môi lên, bàn tay Tiêu Cửu Phong nắm chặt eo ót cô, sau đó ép cô nằm im bất động, anh hơi nghiêng về một bên, dùng môi của anh chạm vào môi cô.
Thần Quang đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Trước kia anh cũng từng hôn kiểu như này rồi, nhưng không có hôn mạnh như vậy, lúc này đây anh lại giếng như muốn nuốt chửng cô, như thể là đang dời núi lấp biển làm cho người ta không thể thở nổi.
*************%
Ngày hôm sau khi Thần Quang thức dậy, mặt trời bên ngoài đã lên cao đối diện với cửa sổ.
Thần Quang xuống giường vội mang giày vào, sau đó trừng mắt lên nhìn Tiêu Cửu Phong oán giận anh một câu: "Đều do anh, đều là do anh cả."
Tiêu Cửu Phong: "Không phải em cũng rất thích sao?”
Thần Quang xấu hổ đến mức hai gò má nhất thời ửng hồng lên, cô dậm chân: "Anh chỉ biết giày vò em, anh chỉ biết giày vò em thôi! Cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều kiểu như vậy luôn ấy!"
Đúng là nhiều kiểu thiệt.
Thần Quang nhớ tới tối hôm qua, cô vẫn cảm thấy trên mặt nóng bừng lên, cả người chợt nóng lên.
Cô thật sự bị anh giày vò đến kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Cô nghĩ đến chuyện này thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghi ngờ nhìn anh: "Anh Cửu Phong à, em đột nhiên nhớ tới một chuyện."
Tiêu Cửu Phong: "Em mau nói đi." Thần Quang tien lại gần, nhìn chằm chằm anh: "Anh Cửu Phong, em nhớ rõ kiếp trước anh là người có quyên có thế cũng có tiền mà phải không?”
Tiêu Cửu Phong: "HU
Thần Quang: "Vậy có phải anh có rất nhiều tiểu thiếp hay không?!"
Tiêu Cửu Phong nghe vậy thì vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nhịn không được mà xoa xoa cái đầu nhỏ này của cô, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy, lại còn tiểu thiếp nữa chứ?
Anh cắn răng đáp lại: "Thời đại của anh không được phép có nhiều tiểu thiếp, căn bản đều là một vợ một chồng, giống như bây giờ đó, em xem có nhà ai cưới hai nàng dâu đâu?”
Tiêu Cửu Phong dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn cô: "Em đã làm việc ở lớp biết chữ bao lâu rồi? Đã dạy được những gì hả?"
Thần Quang cười ha ha: "Em sửa lại những câu chuyện trong Kinh Phật, xem như là chuyện xưa bình thường rồi kể cho các cô ấy nghe, còn dạy họ cách nhận biết chữ. "
Tiêu Cửu Phong liếc cô một cái: "Anh còn tưởng rằng em dạy người ta uống mật nữa chứ."
Thần Quang: "Hả?? Anh nói vậy là sao?"
Tiêu Cửu Phong: "Cái miệng nhỏ nhắn của em sao lại trở nên ngọt ngào như vậy."
Thần Quang phì cười ra tiếng, cô lại xích vào gần trong ngực anh, vui vẻ làm nũng: "Anh Cửu Phong à, anh Cửu Phong ơi!"
Tiêu Cửu Phong: "Anh nghe."
Thần Quang lại gọi: "Anh Cửu Phong, anh Cửu Phong ơi!"
Tiêu Cửu Phong: "Em gọi xong chưa vậy?"
Thần Quang ôm lấy cổ của anh, sau đó ngẩng mặt lên, nhịn không được mà hôn lên cằm anh: "Chưa xong mà, hận không thể gọi anh mãi mãi, mỗi ngày đều gọi anh, anh trở về làm cho em thấy rất vui vẻ."
Bây giờ tâm trạng cô hoàn toàn vui sướng, không giấu diem chút nào, cũng không pha lẫn bất kỳ cảm xúc khác.
Đơn giản bởi vì cô thích thế, cũng bởi vì rất đơn thuần nên mới nói ra một mạch hết tất cả tâm tư của bản thân, cô muốn cho anh biết tâm trạng của cô.
Ánh mắt của Tiêu Cửu Phong trở nên sắc bén hơn, nhưng mà rốt cuộc anh vẫn kiềm chế lại.
Vừa rồi hai người họ đã quá mạnh bạo và ác liệt, anh sợ đến ngày mai cô không thể xuống khỏi giường nổi.
Cô rất thích lớp học biết chữ nên càng không muốn khiến cô vì chuyện này mà chậm trễ.
Chẳng qua anh vẫn khàn giọng nhìn cô: "Anh muốn hôn em thêm một chút."
Kỳ thật vừa rồi Thần Quang hôn anh một cái nhưng lại không cảm thấy thích thú, cằm của anh còn có một ít râu ria lổm chổm, dù sao cũng tương đối thô ráp, không giống như cằm và hai má của cô, vừa rồi lúc cô hôn anh bị cọ nên môi có chút đau.
Nhưng mà sau khi nghe anh nói vậy, cô vẫn ngượng ngùng mím môi, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi vào cằm anh.
Khi cô đặt môi lên, bàn tay Tiêu Cửu Phong nắm chặt eo ót cô, sau đó ép cô nằm im bất động, anh hơi nghiêng về một bên, dùng môi của anh chạm vào môi cô.
Thần Quang đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Trước kia anh cũng từng hôn kiểu như này rồi, nhưng không có hôn mạnh như vậy, lúc này đây anh lại giếng như muốn nuốt chửng cô, như thể là đang dời núi lấp biển làm cho người ta không thể thở nổi.
*************%
Ngày hôm sau khi Thần Quang thức dậy, mặt trời bên ngoài đã lên cao đối diện với cửa sổ.
Thần Quang xuống giường vội mang giày vào, sau đó trừng mắt lên nhìn Tiêu Cửu Phong oán giận anh một câu: "Đều do anh, đều là do anh cả."
Tiêu Cửu Phong: "Không phải em cũng rất thích sao?”
Thần Quang xấu hổ đến mức hai gò má nhất thời ửng hồng lên, cô dậm chân: "Anh chỉ biết giày vò em, anh chỉ biết giày vò em thôi! Cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều kiểu như vậy luôn ấy!"
Đúng là nhiều kiểu thiệt.
Thần Quang nhớ tới tối hôm qua, cô vẫn cảm thấy trên mặt nóng bừng lên, cả người chợt nóng lên.
Cô thật sự bị anh giày vò đến kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Cô nghĩ đến chuyện này thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghi ngờ nhìn anh: "Anh Cửu Phong à, em đột nhiên nhớ tới một chuyện."
Tiêu Cửu Phong: "Em mau nói đi." Thần Quang tien lại gần, nhìn chằm chằm anh: "Anh Cửu Phong, em nhớ rõ kiếp trước anh là người có quyên có thế cũng có tiền mà phải không?”
Tiêu Cửu Phong: "HU
Thần Quang: "Vậy có phải anh có rất nhiều tiểu thiếp hay không?!"
Tiêu Cửu Phong nghe vậy thì vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nhịn không được mà xoa xoa cái đầu nhỏ này của cô, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy, lại còn tiểu thiếp nữa chứ?
Anh cắn răng đáp lại: "Thời đại của anh không được phép có nhiều tiểu thiếp, căn bản đều là một vợ một chồng, giống như bây giờ đó, em xem có nhà ai cưới hai nàng dâu đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận