Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 172

Chương 172Chương 172
"Giờ người cũng ở chỗ chú, chú mau cưới luôn đi, nếu vậy thì thím ấy còn có thể bay nhảy được hay sao?”
Hắn vốn có ý tốt, nhưng mà Tiêu Cửu Phong không nghe thấy cái khác, chỉ nghe thấy vài chữ "trêu chọc người ta" này.
Tiêu Cửu Phong nhớ dáng vẻ cô gái nhỏ e lệ núp trong lòng mình vừa rồi, giống một viên ngọc phấn, người phụ nữ như vậy, ai nhìn thấy mà có thể không thèm muốn được chứ, nếu không thèm vậy thì không phải là đàn ông rồi!
Nhưng vô tình cháu họ nhà anh vậy mà ở đây nói cô "trêu chọc người ta" ư?
Tiêu Cửu Phong tối sầm mặt lại, ôm lấy cánh tay, sau đó nhìn đứa cháu này của anh: "Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì, mau nói lẹ đi, nói xong thì cút cho tôi."
Tiêu Bảo Đường liền phát hoảng, giọng điệu này của chú hắn, quả thực lạnh lùng nghiêm nghị như gió lạnh phương Bắc tháng chạp.
Hắn vội nói: "Không phải vì chuyện lúa mì sao, chúng ta không phải thương lượng, đầu xuân sang năm lại gieo một đợt lúa mì vụ xuân, nhưng loại lương thực này, lúc đó chú nói có thể dùng loại lương thực lúa mì đen gì đó, cháu nghĩ lại việc này cũng phải chuẩn bị, cháu muốn thử trước xem lúa mì đen này rốt cuộc là con la hay con ngựa(*)."
[Chú thích: (*) Con la hay con ngựa: Là một câu câu nói bỏ lửng, ý hình dung một người đừng ngoài miệng nói thật dễ nghe, có bản lĩnh thật sự làm vài chuyện xem, là tốt hay là xấu tự có thể phân biệt được. ]
Tiêu Cửu Phong: "Chỉ vì chuyện này mà cậu chạy qua đây hỏi tôi hay sao?"
Tiêu Bảo Đường: "Vâng ạ, đây không phải chuyện lớn sao?"
Tiêu Cửu Phong cười lạnh một tiếng: "Mau đi về nhà đi."
Sau khi nói xong thì anh trực tiếp lập tức đóng cửa cái ầm.
Tiêu Bảo Đường trơ mắt nhìn cửa vô tình đóng trước mặt mình, cả buổi nghĩ mãi không rõ được, cuối cùng chậm rì rì đi về phía cửa chính, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chuyện này rốt cuộc là sao.
Lúc đi đến cửa chính, hắn đột nhiên ý thức được chuyện øì.
Chết tiệt!
Chú Cửu nhà hắn chịu khó như vậy, sao có thể làm tổ ở nhà suốt cả một ngày!
Hơn nữa vừa rồi vì sao chú Cửu nhanh chóng chạy ra vào lúc mình vào cửa, ngăn mình ở ngoài, giống như sợ mình thấy bên trong.
Điểm mấu chốt là hắn không nhìn thấy thím nhỏ, cũng không nghe thấy động tĩnh của thím nhỏ!
Tiêu Bảo Đường nỗ lực nhớ lại vừa rồi chú hắn bày ra vẻ mặt lạnh, rõ ràng là vẻ mặt muốn lăn lộn lại không lăn lộn thành công.
Cho nên?
Chú nhà hẳn... Tối hôm qua đã làm với ni cô nhỏ rồi hả?!
"Mẹ kiếp!" Tiêu Bảo Đường cảm khái: "Chú mình đây là đang nắm chặt thời gian, thím nhỏ mới vừa đủ tuổi!"
***********%
Tiêu Cửu Phong xoay người trở về, nhìn lên trên đầu giường, cô gái nhỏ đang từ trong chăn nhìn ra ngoài, lộ ra một đôi mắt đen tuyền ngượng ngùng.
Anh đột nhiên nở nụ cười, trực tiếp nhấc chăn cô lên, sau đó lên giường ôm lấy.
"Em vừa giật nảy mình." Thần Quang cắn môi nói: "Em còn tưởng rằng anh ta sẽ bước vào."
"Làm sao có thể vào được chứ." Tiêu Cửu Phong dùng ngón tay thô ráp men theo tóc cô: “Anh làm sao có thể để tên đàn ông khác thấy dáng vẻ này của em được?"
"Vậy thì cũng không nói trước được." Thần Quang giương mắt, hơi bĩu môi, có chút u oán nhìn anh: "Trước kia anh còn nói có thể gả em cho người đàn ông khác đấy nhé!"
Tiêu Cửu Phong nghe nói như thế thì liếc cô một cái.
Không biết vì sao ánh mắt của anh đặc biệt sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu trong lòng cô, điều này làm cô co rúm lại.
Nhưng sau khi co rúm lại, cô lại cây ngay không sợ chết đứng mà vùng lên, chính là anh nói, chính là anh nói, anh không thể đổ ngược lại cho cô, dù sao thì cũng chính là lỗi của anh!
Tiêu Cửu Phong đột nhiên cúi đầu xuống, môi kề bên tai cô, anh đè thấp thanh âm, dùng giọng nói nguy hiểm đến mức tận cùng hỏi: "Vì sao ngay cả cháu anh cũng nói em trêu chọc người ta, nói đi, em ở bên ngoài trêu chọc người thế nào?"
Thần Quang đỏ bừng mặt, làn da gần tai nóng như thiêu đốt, cô ra sức đẩy anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận