Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 257: Phien ngoai 10

Chuong 257: Phien ngoai 10Chuong 257: Phien ngoai 10
Năm đó còn chưa tròn mười tám tuổi, mọi người nói sau này sẽ không bao giờ có ni cô nữa, cũng sẽ không có người thắp hương nữa, phải đi xuống dưới kết hôn với đàn ông, cô cũng đi theo mọi người, kết hôn với Tiêu Cửu Phong, bước đi trên đoạn đường này, từng bước tốt hơn, sau khi vào thành phố đi học rồi làm giáo viên.
Cuộc sống ngày càng tốt hơn, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới chùa Vân Kính nho nhỏ ngày xưa trong giấc mơ.
Lúc rời đi, tuy rằng chùa Vân Kính hoang vu lụi bại, nhưng vẫn còn tồn tại như cũ, cho nên ở trong giấc mơ của cô, cô vẫn cảm thấy chùa Vân Kính chính là chùa Vân Kính đó, dù rằng các cô đều đã rời khỏi đó, nhưng chùa Vân Kính sẽ vẫn luôn ở đó, duy trì bộ dạng lúc đầu.
Thậm chí ở trong giấc mơ của cô, cô còn mơ thấy gốc cây táo trong sân chùa Vân Kính, mơ thấy cây táo sắp ra quả, chim ở bên ngoài đến giành ăn, cô vội vàng cầm cây gậy trúc đi đuổi chim.
Hiện tại xem ra đây quả thật chỉ là một giấc mộng.
Cô đi rồi, trưởng thành qua từng năm, cuộc sống ngày càng tốt hơn, nhưng mà chùa Vân Kính ở tại đây không có người chăm sóc, gió thổi nắng chiếu trong những năm tháng chờ đợi, tất cả đã sụp đổ hết cả rồi, hoang vắng lắm rồi. Nhìn chùa Vân Kính hoang vu lụi bại này, Thân Quang lúc này mới nhớ tới, thời gian đã trôi qua gần mười năm rồi!
Cô cũng nhớ tới sư thái mãi không tìm thấy được nữa, nhớ tới sư tỷ đã gả ra ngoài lại thông đồng với người khác rồi lại sinh em bé, còn có những sư tỷ khác biết tin tức và không biết tin tức, thế giới lớn như vậy, thời đại vẫn luôn biến đổi, các cô chính là kết quả của thời đại cũ để lại, nước chảy bèo trôi trong dòng thác thời đại, cuối cùng đều tự tung bay về phía kết cục của chính mình.
Một đời người ví như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt(*).
[Chú thích: (*) Trích Viên giác kinh, nghĩa là Lấy hai đầu của hai thanh gỗ ma sát vào nhau tạo thành lửa, lửa bùng lên đốt gỗ thành tro bụi, gió thổi tro bụi bay đi không còn vết tích. ]
Một loại cảm giác bi thương nói không nên lời tự nhiên nảy sinh từ trong lòng, thậm chí trong nháy mắt như vậy, trông về phía bầu trời mênh mông, ngọn núi vô biên, cô thậm chí có chút hoảng hốt, cô là ai, rốt cuộc cuối cùng cô sẽ đi về nơi đâu.
Có phải hay không chung quy một ngày, cô cũng sẽ biến mất giống như sư thái, sụp đổ giống như chùa Vân Kính này, bụi về với bụi, đất về với đất?
Vào ngay lúc này, một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy tay của cô.
Đôi tay kia ấm áp và khô ráo. Giọng nói của Tiêu Cửu Phong vang lên: "Thân Quang.”
Thanh âm của anh tựa như tay anh, trầm ổn mạnh mẽ, đánh vỡ suy nghĩ mê man trong lòng Thần Quang.
Cô có chút hoảng hốt nhìn về phía anh.
Gần mười năm bầu bạn với nhau, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, chỉ dẫn cho cô, giúp đỡ cô, sinh con dưỡng cái cùng cô, về sau sẽ còn tiếp tục bước tiếp cùng cô đi đến hết cuộc đời.
Việc đời bất kể thay đổi như thế nào, cô tin anh cũng sẽ luôn luôn bên cạnh cô.
Thần Quang cắn môi, kinh ngạc nhìn anh, thấy được tình cảm ấm áp trong ánh mắt của anh.
Cô có chút mờ mịt giơ cánh tay lên.
Anh liền đưa tay ôm lấy cô.
Cô xà vào trong lòng anh, cái ôm vững chắc và ấm áp.
Cô nâng cánh tay mảnh khảnh lên, vòng qua anh, từ trước đến nay chưa từng cảm giác được như giờ khắc này, anh đối với cô quan trọng như thế nào,
Nếu không gặp được anh, cô sẽ thành ra cái gì đây, có phải sẽ giống như một mảnh tro bụi chìm ngập trong trời cao biển rộng bao la này hay không.
"Em khóc vì gì vậy?" Anh thấp giọng nói như vậy.
"Em ngốc lắm!" Cô đắm mình trong lòng anh, chậm rãi thoát khỏi cái loại cảm giác bi thương hư vô này, sau đó vậy mà lại cười nói như vậy.
Anh lại không cười, nắm tay cô: "Đi, chúng ta vào nhà nhìn xem."
Cô gật đầu: "Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận