Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 273: Phien Ngoai 26
Chuong 273: Phien Ngoai 26Chuong 273: Phien Ngoai 26
Mà lúc này tất cả mọi người nhớ tới vừa rồi bọn họ đã làm cái gì.
Bọn họ lại cùng Thần Quang tiểu thư đi xe đạp!
Bọn họ nhất thời ý thức được vì sao vừa rồi lúc thiếu gia xuất hiện sắc mặt khó coi rồi.
Về phần Lý Cường cùng đạp xe với Thần Quang thì đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn cũng dần dần hiểu được, mình phạm phải sai lầm lớn gì.
Lúc trước là thiếu gia mang Thần Quang tiểu thư về, nhưng sau khi mang về liên ném ở chỗ này, cũng không có ý để ý tới, sự việc lâu dần, tất cả mọi người đều cho rằng Thần Quang tiểu thư chẳng qua là một cô nhi đáng thương do thiếu gia nhất thời hứng khởi mang về.
Ít nhất ở chỗ thiếu gia cũng không có phân lượng gì.
Hơn nữa Thần Quang tiểu thư lại có vẻ mặt đơn thuần, thế sự không biết, thời gian dài, mọi người khó tránh khỏi đối với cô có thêm vài phần yêu thích, cùng cô đi xe đạp hoặc là dạy cô một cái gì đó, tất cả đều có.
Kết quả hiện tại lại bị thiếu gia bắt được chính diện!
Lý Cường cố gắng suy nghĩ một chút, nhớ tới vừa rồi mình còn lớn tiếng gọi tiểu thư nhanh chóng rẽ, hắn liền cảm thấy sau lưng lạnh lễo. Lúc Tiêu Cửu Phong tới, căn bản không thèm nhìn Lý Cường.
Anh vẫn luôn nhìn vào Thần Quang.
Anh nhìn thấy Thần Quang vui vẻ chạy qua, thực sự thương tiếc nâng chiếc xe đạp của mình, sau đó quay trở lại cười nói: "Tiêu tiên sinh, anh nhìn này, tôi thực sự có thể đi xe đạp rồi!"
Nói xong thì cô lại muốn chuẩn bị đạp xe.
Tiêu Cửu Phong nhàn nhạt trào phúng nói: "Một lát lại té ngã, để xem cô có khóc không."
Thần Quang dùng ánh mắt trông mong nhìn chiếc xe đạp, muốn đi xe đạp nhưng lại bị dọa sợ.
Cô do dự một chút, nhìn về phía vệ sĩ cách đó không xa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Cường.
Trong đầu Tiêu Cửu Phong lập tức nhớ tới giọng nói lúc cô gọi "anh Đại Cường", thời điểm nhớ tới chuyện này, một đống lửa giận lạnh lùng liền lộ ra.
Mặc dù anh không nhất thiết phải muốn cô, nhưng không phải nói đây là người vợ tương lai của anh sao?
Vợ tương lai của anh, gọi người đàn ông khác thân mật như vậy ư?
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong như đao, thong thả quét về phía vệ sĩ tên Lý Cường kia.
Lý Cường sợ đến choáng váng, đầu gối nhữn ra.
Hắn biết Thần Quang tiểu thư đang nhìn mình, nhưng hắn không dám nhìn, hắn cúi đầu, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trên quảng trường bên cạnh bãi cỏ, không khí đột nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng nhỏ ong ong bay qua bay lại trên bãi cỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người ý thức được có gì đó không đúng, bọn họ nín thở không dám lên tiếng.
Đúng lúc này, giọng nói của Thần Quang mềm mại vang lên: 'Ây da, cái xe đạp này sao lại bất động rồi?"
Mọi người lập tức đều kinh hãi, vị Thần Quang tiểu thư này, cô có một chút ý tứ có được hay không, không cảm giác được bầu không khí đang không thích hợp hay sao?
Tất cả mọi người thật cẩn thận dựng lỗ tai lên nghe, không một ai dám thở mạnh.
Nhưng ai biết được, sau khi Thần Quang nói ra lời này, Tiêu Cửu Phong lại không tức giận.
Tiêu Cửu Phong chỉ trào phúng nói một câu: "Bởi vì cô ngu ngốc."
Thần Quang nghe nói như vậy, thế mà lại thấy có chút oan ức.
Cô ngốc nghếch sao? Không hề.
Sư thái nói cô là ni cô thông minh nhất chùa Vân Kính, làm sao vào trong miệng anh, vừa mở miệng là một tiếng ngốc vậy? Thân Quang không dám trách móc anh, cũng không dám cãi lại, nhưng mà cô tủi thân, cô cắn môi, dùng ánh mắt căm giận trừng mắt nhìn anh.
Cô trừng như thế, người xung quanh không tiếng động, âm thầm hít một hơi.
Vị tiểu thư Thần Quang này, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Cô có biết trước mắt cô là ai không?
Đây là nhà đại thiếu gia nhà họ Tiêu, anh mất hứng một cái là có thể muốn cái mạng nhỏ của cô!
Nhưng mà vị tiểu thư Thần Quang này hiển nhiên không hề hay biết, cô chẳng những trừng mắt nhìn anh, còn hừ hừ, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Tôi không phải là đồ ngốc đâu!"
Đám vệ sĩ: "..."
Lý Cường: "..."
Mà lúc này tất cả mọi người nhớ tới vừa rồi bọn họ đã làm cái gì.
Bọn họ lại cùng Thần Quang tiểu thư đi xe đạp!
Bọn họ nhất thời ý thức được vì sao vừa rồi lúc thiếu gia xuất hiện sắc mặt khó coi rồi.
Về phần Lý Cường cùng đạp xe với Thần Quang thì đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn cũng dần dần hiểu được, mình phạm phải sai lầm lớn gì.
Lúc trước là thiếu gia mang Thần Quang tiểu thư về, nhưng sau khi mang về liên ném ở chỗ này, cũng không có ý để ý tới, sự việc lâu dần, tất cả mọi người đều cho rằng Thần Quang tiểu thư chẳng qua là một cô nhi đáng thương do thiếu gia nhất thời hứng khởi mang về.
Ít nhất ở chỗ thiếu gia cũng không có phân lượng gì.
Hơn nữa Thần Quang tiểu thư lại có vẻ mặt đơn thuần, thế sự không biết, thời gian dài, mọi người khó tránh khỏi đối với cô có thêm vài phần yêu thích, cùng cô đi xe đạp hoặc là dạy cô một cái gì đó, tất cả đều có.
Kết quả hiện tại lại bị thiếu gia bắt được chính diện!
Lý Cường cố gắng suy nghĩ một chút, nhớ tới vừa rồi mình còn lớn tiếng gọi tiểu thư nhanh chóng rẽ, hắn liền cảm thấy sau lưng lạnh lễo. Lúc Tiêu Cửu Phong tới, căn bản không thèm nhìn Lý Cường.
Anh vẫn luôn nhìn vào Thần Quang.
Anh nhìn thấy Thần Quang vui vẻ chạy qua, thực sự thương tiếc nâng chiếc xe đạp của mình, sau đó quay trở lại cười nói: "Tiêu tiên sinh, anh nhìn này, tôi thực sự có thể đi xe đạp rồi!"
Nói xong thì cô lại muốn chuẩn bị đạp xe.
Tiêu Cửu Phong nhàn nhạt trào phúng nói: "Một lát lại té ngã, để xem cô có khóc không."
Thần Quang dùng ánh mắt trông mong nhìn chiếc xe đạp, muốn đi xe đạp nhưng lại bị dọa sợ.
Cô do dự một chút, nhìn về phía vệ sĩ cách đó không xa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Cường.
Trong đầu Tiêu Cửu Phong lập tức nhớ tới giọng nói lúc cô gọi "anh Đại Cường", thời điểm nhớ tới chuyện này, một đống lửa giận lạnh lùng liền lộ ra.
Mặc dù anh không nhất thiết phải muốn cô, nhưng không phải nói đây là người vợ tương lai của anh sao?
Vợ tương lai của anh, gọi người đàn ông khác thân mật như vậy ư?
Ánh mắt Tiêu Cửu Phong như đao, thong thả quét về phía vệ sĩ tên Lý Cường kia.
Lý Cường sợ đến choáng váng, đầu gối nhữn ra.
Hắn biết Thần Quang tiểu thư đang nhìn mình, nhưng hắn không dám nhìn, hắn cúi đầu, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trên quảng trường bên cạnh bãi cỏ, không khí đột nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng nhỏ ong ong bay qua bay lại trên bãi cỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người ý thức được có gì đó không đúng, bọn họ nín thở không dám lên tiếng.
Đúng lúc này, giọng nói của Thần Quang mềm mại vang lên: 'Ây da, cái xe đạp này sao lại bất động rồi?"
Mọi người lập tức đều kinh hãi, vị Thần Quang tiểu thư này, cô có một chút ý tứ có được hay không, không cảm giác được bầu không khí đang không thích hợp hay sao?
Tất cả mọi người thật cẩn thận dựng lỗ tai lên nghe, không một ai dám thở mạnh.
Nhưng ai biết được, sau khi Thần Quang nói ra lời này, Tiêu Cửu Phong lại không tức giận.
Tiêu Cửu Phong chỉ trào phúng nói một câu: "Bởi vì cô ngu ngốc."
Thần Quang nghe nói như vậy, thế mà lại thấy có chút oan ức.
Cô ngốc nghếch sao? Không hề.
Sư thái nói cô là ni cô thông minh nhất chùa Vân Kính, làm sao vào trong miệng anh, vừa mở miệng là một tiếng ngốc vậy? Thân Quang không dám trách móc anh, cũng không dám cãi lại, nhưng mà cô tủi thân, cô cắn môi, dùng ánh mắt căm giận trừng mắt nhìn anh.
Cô trừng như thế, người xung quanh không tiếng động, âm thầm hít một hơi.
Vị tiểu thư Thần Quang này, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì? Cô có biết trước mắt cô là ai không?
Đây là nhà đại thiếu gia nhà họ Tiêu, anh mất hứng một cái là có thể muốn cái mạng nhỏ của cô!
Nhưng mà vị tiểu thư Thần Quang này hiển nhiên không hề hay biết, cô chẳng những trừng mắt nhìn anh, còn hừ hừ, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Tôi không phải là đồ ngốc đâu!"
Đám vệ sĩ: "..."
Lý Cường: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận