Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 105

Chương 105Chương 105
Tiêu Cửu Phong hít một hơi thật sâu, quyết định đem những việc này nhớ kỹ, từ từ tính sổ sau.
"Uống nhanh nào."
Nghe lời nói không chút tâm tình nào, Thần Quang cảm thấy khó chịu, cô hít một hơi thật sâu.
Cô phải tin tưởng anh Cửu Phong, anh Cửu Phong chắc chắn không hại cô như Phan Kim Liên hại Võ Đại Lang đâu.
Cô ủ rũ mím môi, một mặt thấy chết không sờn mà nhận lấy chén thuốc đen sì, ừng ực uống một ngụm lớn.
Uống một ngụm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền hiện nét cười: "Là nước đường đỏ!"
Nước đường đỏ vừa ngọt vừa ấm từ cổ họng chạy xuống dạ dày, cả người liền cảm thấy dễ chịu.
"Còn chưa có ngốc chết." Tiêu Cửu Phong dùng vẻ mặt đang nhìn kẻ ngốc để nhìn cô.
"Hì hì" Thần Quang cười cười, vội vã cầm lấy bát đường đỏ uống tiếp.
"Uống ngon thật." Uống xong cô đưa lại cái chén rỗng cho Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong rót một ít nước ấm cho cô súc miệng, sau đó nói: "Ngủ đi."
Một lần nữa nằm lại nơi đó, nhưng Thần Quang không sao ngủ được.
"Anh Cửu Phong, làm sao anh biết đắp như vậy sẽ thoải mái?"
"Anh Cửu Phong, anh lấy đường đỏ ở đâu vậy?"
"Làm sao cái gì anh cũng biết vậy anh Cửu Phong?”
Thần Quang nhớ lại sự ngọt ngào của nước đường đỏ, cầm bình giữ nhiệt tự chế ấm áp, cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng như lan khắp cả người.
"Anh Cửu Phong, sư thái nói em là đứa trẻ có phúc khí, nhưng em cảm thấy may mắn lớn nhất đời em là gặp được anh”
Sau khi nói xong mặt Thần Quang cũng hơi nóng.
Thần Quang nói lời thật tâm, nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, không biết sau khi nghe anh Cửu Phong sẽ nói gì.
Cô rúc vào vai anh chờ đợi.
Nhưng đợi một lúc lâu, cô không nghe anh Cửu Phong nói gì cả.
Anh Cửu Phong không vui sao? Không quan tâm cô nữa?
Thần Quang vội vàng ngẩng đầu nhìn sang.
Liền thấy Tiêu Cửu Phong nhắm mắt lại, là ngủ rồi.
Thần Quang kinh ngạc a một tiếng, hóa ra là ngủ rồi, vậy những lời cô vừa nói đều vô ích sao?
Thần Quang bất lực thở dài, một lần nữa dựa vào vai của anh.
Nghĩ mãi vẫn không ngủ được, đành phải rúc vào vai anh.
Nhưng sau một lúc rúc đầu như vậy, cô vẫn cảm thấy chưa đủ nên dứt khoát túm lấy cánh tay anh, và chơi đùa những ngón tay của anh.
Bàn tay của anh thật to, đầy những vết chai sần thô ráp.
Thần Quang vẫn nhớ như in cảm giác ngón tay anh lướt qua bắp chân của mình.
Trong mắt Thần Quang, Tiêu Cửu Phong không khác gì một vị thần, không gì không biết, nắm rõ mọi thứ về cô.
Nhưng bây giờ anh ngủ rồi!
Thần Quang cầm lấy tay của anh, nâng lên, sau đó hạ xuống, nhìn hai tay kia hạ xuống.
Cô lại siết chặt những ngón tay của anh.
Cứ chơi như vậy cả buổi.
Cô ôm bàn tay to lớn đó rồi thỏa mãn đi ngủ.
Trước khi ngủ suy nghĩ cuối cùng là: Anh Cửu Phong khi ngủ rất tốt, còn có thể chơi đùa, so với lúc tỉnh còn tốt hơn.
Có lẽ là nửa đêm nghịch với tay của Tiêu Cửu Phong quá lâu, ngày hôm sau Thần Quang ngủ thẳng một giấc thật dài, đợi đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng.
Cô giật mình vội vàng muốn đứng lên, không ngờ chai nước ấm gần bụng liền rơi xuống, phía dưới trong quần ẩm ướt không thoải mái.
Lúc này cô mới nhớ tới chuyện phiền toái của mình, cũng nhớ tới tối hôm qua Tiêu Cửu Phong chăm sóc mình.
Lập tức cẩn thận từng li từng tí xuống giường, dùng tư thế không được tự nhiên mà đi đến nhà xí.
Cô phải thay nó ra trước đã.
Lúc đi ra khỏi phòng, Tiêu Cửu Phong đang giặt quần áo ở bên kia.
Một người đàn ông lớn như vậy, khí thế to lớn ngồi trước một chậu gỗ, đang chà xát áo quần bằng tay, vải vóc đáng thương trong tay anh phản phất như thể phải bị chà sát đến hỏng mất.
Mà mấu chốt nhất là Thần Quang rất nhanh đã nhận ra đó là chiếc quần cô mặc tối qua.
Đúng vậy! Đó là chiếc quần dính máu của cô.
Thần Quang lập tức xấu hổ đến mức không thể kiềm chế được: "Anh Cửu Phong, để em tự mình giặt"
Bạn cần đăng nhập để bình luận