Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 221
Chương 221Chương 221
Lần này có người hối hận: "Chỉ trồng một ít như vậy thôi à? Năm nay mình trồng lúa mì đen này, nhất định phải trồng loại lúa mì đen này!"
Lúa mì đen đạt được thành công to lớn, người của đội sản xuất Hoa Câu Tử đều phấn chấn, bắt đầu bắt tay vào trồng lúa mì đen, người của thôn Vương Lâu đều đi qua xem rất náo nhiệt, thắt chặt quan hệ, thậm chí đội sản xuất khác cũng phái người đến hỏi thăm, muốn học tập kinh nghiệm tân tiến.
Tiêu Bảo Đường thậm chí bị mời đến công xã để giới thiệu lúa mì đen của mình.
Lúc hắn đi còn rất e thẹn, còn muốn nhường cho Tiêu Cửu Phong đi.
Nhưng mà Tiêu Cửu Phong cự tuyệt hắn: "Cháu trai cả à, cậu là đại đội trưởng, cậu nên đi đi."
Tiêu Bảo Đường không còn cách nào khách, hắn đành phải đi, hắn biết tính tình của chú mình, tài giỏi nhưng rất khiêm tốn, không đồng ý xuất hiện một cách nổi bật.
Tiêu Bảo Đường đi công xã, được tặng cho một bông hoa lớn màu đỏ và được nhận khen thưởng, còn được phát cho một tách trà lớn, một quyển sổ ghi chép nhỏ màu đỏ, còn có một cây bút máy hiệu Anh Hùng, người thuộc ban tổ chức của công xã đi qua nếm thử bánh màn thầu lúa mì đen của bọn họ, còn muốn phổ biến kinh nghiệm này đến toàn bộ công xã.
Người của đội sản xuất Hoa Câu Tử bỗng chốc trên mặt nổi rõ vẻ rạng rỡ, Tiêu Bảo Đường long trọng giới thiệu chú hắn với mọi người.
Bí thư công xã nghe được cái tên này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên hiểu ra được chuyện gì, nhanh chóng đi lại bắt tay với Tiêu Cửu Phong, lúc bắt tay còn đặc biệt dùng sức.
Ban đầu mọi người còn không hiểu tại sao, sau đó lén lút hỏi thăm, lại nghe được ý tứ của bí thư công xã, vậy mà Tiêu Cửu Phong lại lập được công, nhận được phụ cấp cao nhất.
Giờ thì mọi người đều bùng nổ rồi.
Cái người Tiêu Cửu Phong này, trước đây ra sao cũng không nói, lúc đó mọi người còn tưởng rằng anh là làm lính nhiều năm rồi xuất ngũ nghèo đến mức vang leng keng(*)!
[Chú thích: (*) Ý chỉ một số người nghèo đến nỗi họ chỉ có vài đồng xu trong túi, gây ra tiếng kêu leng keng khi họ di chuyển. ]
Bỗng chốc mọi người nghị luận sôi nổi, có người nhớ tới Thần Quang, vậy là càng hâm mộ, bọn họ đều nói là Thần Quang may mắn.
Đương nhiên lúc nói Thần Quang may mắn, còn có người âm thâm thêm một câu: "Rốt cuộc là ai may mắn thì còn chưa chắc đâu."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu, đây là ngầm chỉ Vương Thúy Hồng chứ ai.
Vương Thúy Hồng to bụng chờ ở đó, cô ta sắp sinh rồi.
Nhất thời mọi người đều xấu hổ.
Cùng với bụng Vương Thúy Hồng đang càng to lên, thì cô ta càng ngày càng trở thành sự tồn tại mà đội sản xuất Hoa Câu Tử không cách nào bỏ qua, mọi người xôn xao nhốn nháo, thậm chí có người bắt đầu ngầm tích cực, tranh luận nói đứa nhỏ trong bụng của cô ta rốt cuộc có phải của Tiêu Cửu Phong hay không.
"Nếu như thực sự không phải, sao cô ta có thể bằng bất cứ giá nào cũng phải sinh ra như vậy?"
"Còn nếu như là phải, sao Tiêu Cửu Phong có thể ra vẻ không có gì nghiêm trọng? Nếu là của anh ta, sao anh ta có thể không xem ra gì được chứ?"
Chuyện này thành một vấn đề chưa giải quyết nên nói như thế nào cũng không rõ.
Thần Quang tình cờ cũng có thể nghe thấy người khác nghị luận, nhưng mà không ai dám nghị luận ở trước mặt cô.
Chuyện đội sản xuất Hoa Câu Tử mở trường học đã được quyết định, cô sẽ trở thành giáo viên duy nhất của ngôi trường này, trong nông thôn này, giáo viên rất được mọi người tôn trọng, mà Tiêu Cửu Phong lại có bản lĩnh như vậy, mọi người cũng càng thêm kính trọng cô.
Huống hồ nhân duyên của cô cực kỳ tốt, nếu ai ở trước mặt cô nói bay bạ gì, không cần tự cô nói thì đã có người giúp cô oán giận trả lại.
Nhưng mà không có ai nhắc tới, trong lòng Thần Quang vẫn cảm khái, cảm khái chuyện của Vương Thúy Hồng.
Lần này có người hối hận: "Chỉ trồng một ít như vậy thôi à? Năm nay mình trồng lúa mì đen này, nhất định phải trồng loại lúa mì đen này!"
Lúa mì đen đạt được thành công to lớn, người của đội sản xuất Hoa Câu Tử đều phấn chấn, bắt đầu bắt tay vào trồng lúa mì đen, người của thôn Vương Lâu đều đi qua xem rất náo nhiệt, thắt chặt quan hệ, thậm chí đội sản xuất khác cũng phái người đến hỏi thăm, muốn học tập kinh nghiệm tân tiến.
Tiêu Bảo Đường thậm chí bị mời đến công xã để giới thiệu lúa mì đen của mình.
Lúc hắn đi còn rất e thẹn, còn muốn nhường cho Tiêu Cửu Phong đi.
Nhưng mà Tiêu Cửu Phong cự tuyệt hắn: "Cháu trai cả à, cậu là đại đội trưởng, cậu nên đi đi."
Tiêu Bảo Đường không còn cách nào khách, hắn đành phải đi, hắn biết tính tình của chú mình, tài giỏi nhưng rất khiêm tốn, không đồng ý xuất hiện một cách nổi bật.
Tiêu Bảo Đường đi công xã, được tặng cho một bông hoa lớn màu đỏ và được nhận khen thưởng, còn được phát cho một tách trà lớn, một quyển sổ ghi chép nhỏ màu đỏ, còn có một cây bút máy hiệu Anh Hùng, người thuộc ban tổ chức của công xã đi qua nếm thử bánh màn thầu lúa mì đen của bọn họ, còn muốn phổ biến kinh nghiệm này đến toàn bộ công xã.
Người của đội sản xuất Hoa Câu Tử bỗng chốc trên mặt nổi rõ vẻ rạng rỡ, Tiêu Bảo Đường long trọng giới thiệu chú hắn với mọi người.
Bí thư công xã nghe được cái tên này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên hiểu ra được chuyện gì, nhanh chóng đi lại bắt tay với Tiêu Cửu Phong, lúc bắt tay còn đặc biệt dùng sức.
Ban đầu mọi người còn không hiểu tại sao, sau đó lén lút hỏi thăm, lại nghe được ý tứ của bí thư công xã, vậy mà Tiêu Cửu Phong lại lập được công, nhận được phụ cấp cao nhất.
Giờ thì mọi người đều bùng nổ rồi.
Cái người Tiêu Cửu Phong này, trước đây ra sao cũng không nói, lúc đó mọi người còn tưởng rằng anh là làm lính nhiều năm rồi xuất ngũ nghèo đến mức vang leng keng(*)!
[Chú thích: (*) Ý chỉ một số người nghèo đến nỗi họ chỉ có vài đồng xu trong túi, gây ra tiếng kêu leng keng khi họ di chuyển. ]
Bỗng chốc mọi người nghị luận sôi nổi, có người nhớ tới Thần Quang, vậy là càng hâm mộ, bọn họ đều nói là Thần Quang may mắn.
Đương nhiên lúc nói Thần Quang may mắn, còn có người âm thâm thêm một câu: "Rốt cuộc là ai may mắn thì còn chưa chắc đâu."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu, đây là ngầm chỉ Vương Thúy Hồng chứ ai.
Vương Thúy Hồng to bụng chờ ở đó, cô ta sắp sinh rồi.
Nhất thời mọi người đều xấu hổ.
Cùng với bụng Vương Thúy Hồng đang càng to lên, thì cô ta càng ngày càng trở thành sự tồn tại mà đội sản xuất Hoa Câu Tử không cách nào bỏ qua, mọi người xôn xao nhốn nháo, thậm chí có người bắt đầu ngầm tích cực, tranh luận nói đứa nhỏ trong bụng của cô ta rốt cuộc có phải của Tiêu Cửu Phong hay không.
"Nếu như thực sự không phải, sao cô ta có thể bằng bất cứ giá nào cũng phải sinh ra như vậy?"
"Còn nếu như là phải, sao Tiêu Cửu Phong có thể ra vẻ không có gì nghiêm trọng? Nếu là của anh ta, sao anh ta có thể không xem ra gì được chứ?"
Chuyện này thành một vấn đề chưa giải quyết nên nói như thế nào cũng không rõ.
Thần Quang tình cờ cũng có thể nghe thấy người khác nghị luận, nhưng mà không ai dám nghị luận ở trước mặt cô.
Chuyện đội sản xuất Hoa Câu Tử mở trường học đã được quyết định, cô sẽ trở thành giáo viên duy nhất của ngôi trường này, trong nông thôn này, giáo viên rất được mọi người tôn trọng, mà Tiêu Cửu Phong lại có bản lĩnh như vậy, mọi người cũng càng thêm kính trọng cô.
Huống hồ nhân duyên của cô cực kỳ tốt, nếu ai ở trước mặt cô nói bay bạ gì, không cần tự cô nói thì đã có người giúp cô oán giận trả lại.
Nhưng mà không có ai nhắc tới, trong lòng Thần Quang vẫn cảm khái, cảm khái chuyện của Vương Thúy Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận