Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 256: Phien Ngoai 9

Chuong 256: Phien Ngoai 9Chuong 256: Phien Ngoai 9
Lòng dạ anh trở nên cứng rắn hơn đời trước, cảm thấy nếu người khác cuối cùng có gặp phải chuyện gi không tốt thì cũng là số mệnh vốn có của bọn họ.
Chỉ riêng ngày đó, nhìn thấy tiểu ni cô tội nghiệp đáng thương kia, anh quyết định làm một việc tốt, đó là cho cô bánh bột mì.
Chỉ là không nghĩ tới, một lần có ý tốt như vậy, thế nhưng xem như ngoài ý muốn cứu cô vợ tương lai của mình, cuối cùng vẫn là anh được lợi.
Trong mắt Thần Quang bỗng chốc trào ra những giọt nước mắt, cô trực tiếp bổ nhào vào trong lòng anh, đánh đấm anh: "Anh gạt em anh gạt em, anh luôn luôn gạt em, vậy mà không nói thật với em!”
Kỳ thực anh không nói với cô, ngược lại cô có thể hiểu.
Rất lâu trước đây khi anh hỏi cô, lúc hai người còn chưa thân, anh không sẵn lòng nói chuyện bí mật như vậy của anh cho cô, cô cũng có thể hiểu.
Sau này anh không quá coi trọng nên cũng không nhắc tới nữa.
Chẳng qua cô vẫn muốn cáu kinh một xíu.
Tiêu Cửu Phong lại trực tiếp ôm cô vào trong ngực: "Được rồi, chúng ta mau lên núi thôi."
Thần Quang: "Hừ!" Nhưng mà rốt cuộc thì cô vẫn theo anh tiếp tục leo núi.
Cuối cùng lúc 2 người leo đến trên núi thì đã là giữa trưa rồi.
Tiêu Cửu Phong muốn để Thần Quang nghỉ ngơi thêm một lát, vừa lấy ra hai chai sữa và một ít bánh quy cho Thần Quang ăn.
Thần Quang quả thật đói bụng, ăn vài miếng, uống vài ngụm, ăn xong cũng không muốn nghỉ ngơi, cô muốn nhanh chóng đi xem thử.
Tiêu Cửu Phong thấy cô nóng lòng sốt ruột, anh đành phải đi theo.
Núi Thập Ngưu trải dài mấy trăm dặm, chùa Vân Kính nằm ở trên đỉnh núi Thập Ngưu, một nơi cũng không tính là rất thu hút, mà từ khi chùa Vân Kính không còn nữa, nơi này hiếm có dấu chân người tới, trên bậc thềm khi xưa đã sớm bị cỏ dại bụi gai che kín, còn có cây táo dại vươn cành cây qua, muốn đi qua cũng khó.
Thần Quang thấy bụi gai này thì muốn nhảy qua phía bên kia.
Tiêu Cửu Phong bất đắc dĩ giữ cô lại: "Sao em lại ngốc như vậy!"
Trong lúc nói, anh nhặt một nhánh cây khô lên, nhánh cây thật xù xì, bỏ chạc cây đi, vừa vặn có thể làm gậy, anh dùng cây gậy này gạt những bụi gai đó ra, sau đó dẫn theo Thần Quang, cẩn thận đi về phía trước. Có vài bậc thêm bởi vì lâu năm không sửa chữa bị đổ sụp xuống, một bước đạp xuống, tảng đá và cục đất vụn vặt rơi xuống, Tiêu Cửu Phong nắm tay Thần Quang, dắt cô cẩn thận tránh những chỗ bị sập xuống.
Khi hai người leo đến đỉnh núi này, Thần Quang đã thở hổn hển rồi.
Nhưng cô không quan tâm, cô nhìn chùa Vân Kính cách đó không xa: "Chỗ đó, chính là chỗ đó!"
Nói xong liền chạy lên phía trước.
Tiêu Cửu Phong cũng đành phải vội vàng chạy qua theo.
Vòng qua vài gốc cây tùng rậm rạp và một bức tường đổ nát, Thần Quang rốt cuộc cũng thấy được chùa Vân Kính ngày xưa, trong nháy mắt nhìn thấy nơi đó, nước mắt suýt nữa thì trào ra.
Tường xung quanh đã sập thành một đống gạch ngói vụn, trên gạch ngói vụn đã sớm mọc ra cỏ dại sum xuê, còn có lõi táo dại rơi phía trên, những con kiến đang miệt mài chuyển nhà, cùng với vỏ ngoài màu vàng của những con côn trùng không biết thoát xác từ khi nào, gió thổi qua, cỏ dại đón gió phấp phới.
Mà ngay tại sau ngói vụn này, chỉ có hai gian phòng, lẻ loi trơ trọi chống đỡ trong đống hoang tàn, có vẻ lụn bại mà hoang vắng.
Thần Quang chỉ vào căn phòng kia, hưng phấn mà nói: "Hai gian này chính là chỗ sư thái niệm Phật, chỗ sập xuống phía sau là nơi ở của tụi em, còn có chỗ đó, chỗ đó là của tụi em..."
Cô muốn nói chỗ đó là phòng bếp của các cô, nhưng mà nhìn một chút, vậy mà chỗ đó ngay cả phế tích cũng không có, chỉ có một vài mảnh vỡ, phảng phất miễn cưỡng xem như dấu vết của nhà bếp ngày xưa.
Thần Quang nghẹn ngào, đột nhiên không nói được thêm gì nữa.
Cô giơ tay lên, lau nước mắt một phen, nói với Tiêu Cửu Phong: "Anh Cửu Phong, em rời khỏi nơi này đã hơn chín năm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận