Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 142
Chương 142Chương 142
Rất nhiều chuyện, Thần Quang không tiện nói thẳng, Tiêu Cửu Phong bảo không thể nói cho người khác biết, Thần Quang đành phải lẩn tránh vấn đề.
Nhưng Tuệ An lại bắt được chuôi: "Haizz, chị đã bảo người đàn ông nhà chị lên trấn xé hai miếng vải, quần áo mùa thu đông này của chị đã làm xong, nhưng còn em thì sao? Em nói em sống tốt nhưng nhìn xem thực tế như thế nào!"
Thần Quang không thể làm gì khác hơn là không nói.
Cô nhìn qua sư tỷ.
Con người Sư tỷ rất tốt, chỉ là có cái tính không chịu được khi thấy người khác hơn mình, nếu cô ta nguyện ý nghĩ như vậy, vậy cứ để cho cô ta nghĩ như vậy đi, dù sao cô ta nghĩ như vậy thì sẽ cao hứng.
Thần Quang cảm thấy mình chiếm được tiện nghỉ lợi ích thực tế, cũng nên để cho sư tỷ an ủi trong lòng.
Tuệ An nhìn Thần Quang không nói lời nào, càng cảm thấy Thần Quang này đáng thương, nhất thời cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở.
Xem ra người đàn ông kia là một cái đồ kiêu ngạo, tuy rằng bộ dạng nhìn giống đàn ông, nhưng kỳ thật hành động tuyệt đối không phải đàn ông, keo kiệt muốn chết!
Tuệ An thở dài nói: "Em nói xem em như vậy, cái thân thể này của em, mỗi ngày bị một người đàn ông như vậy dây dưa cọ sát, em làm thế nào có thể chịu đựng được, cái này mỗi đêm còn không phải là luôn luôn khóc à!”
Khóc... ?
Trong lòng Thần Quang khẽ động, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Cô nhớ tới những lời mấy người phụ nữ kia nói, những người phụ nữ kia luôn hỏi buổi tối Tiêu Cửu Phong thế nào, đối với cô ra sao.
Cô còn nhớ lại tiếng khóc của người phụ nữ bên trong ruộng cao lương kia, nói là khó chịu đến khóc, nhưng giống như lại rất cao hứng, làm cho người ta nghe xong không thể nói được tư vị trong lòng.
Cô lại nhớ tới những quyển sách sư tỷ âm thầm đọc, có hai ba quyển sách như vậy, ở giữa giống như xé đi một hai trang, cô không biết nội dung xé đi là cái gì, nhưng cô nhớ rõ trang phía sau hai trang còn thiếu kia nói là "người con gái khóc hu hu, chàng trai kia ôm tới vuốt ve an ủi dỗ dành".
Đây giống như tất cả mọi thứ đều có liên quan đến khóc.
Thần Quang bất ngờ, cô bắt đầu cảm thấy, giữa đàn ông và phụ nữ có thể có một bí mật, bí mật kia bản thân mình không biết.
Mà tất cả mọi người đều biết.
Sư tỷ biết, Ninh Quế Hoa biết.
Tiêu Cửu Phong cũng biết.
Chỉ có chính mình không biết.
Thần Quang nghỉ hoặc nhìn sư tỷ mình, rốt cục hỏi ra một vấn đề: "Sư tỷ, vì sao buổi tối phải khóc vậy, rốt cuộc buổi tối phải có chuyện gì?"
Vì sao ban đêm phụ nữ khóc thút thít, đây là một vấn đề.
Đối với Thần Quang mà nói, đây là vấn đề lúc trước ở Thanh Đăng Cổ Phật từng nghi ngờ về những trang sách bị xé đi đó, cô cho rằng trang sách này bị xé để dùng đi vệ sinh, nên cô không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại, cô đột nhiên ý thức được, vì sao hai trang này bị xé, có thể bởi vì trên hai trang giấy này lưu trữ một bí mật, người khác biết, mà cô lại không biết.
Tuệ An nhìn Thần Quang, cũng thoáng sửng sốt: "Ban đêm làm chuyện kia thì sẽ khóc thôi!”
Thần Quang giật mình: "Làm chuyện gì?"
Tuệ An: "Còn có thể làm chuyện gì, chẳng phải là việc đó của nam nữ sao!"
Nói vậy, Tuệ An đột nhiên ý thức được chuyện øì: "Em... Em không biết buổi tối đàn ông và phụ nữ làm chuyện gì?” Thần Quang mờ mịt.
Tuệ An: "Ban đêm em và Tiêu Cửu Phong kia ngủ cùng một cái giường chứ?"
Thần Quang gật đầu: "Ngủ chứ!"
Tuệ An liền tức giận vì cảm thấy mình bị cô trêu đùa: "Em còn nói em không biết???"
Làm sao có thể, đàn ông có thể buông tha người con gái ngủ cùng một giường với mình ư? Những người đàn ông còn chưa nếm qua mùi vị phụ nữ đó, nhìn thấy phụ nữ còn không có dáng vẻ như mèo thèm ăn mới là lại
Thần Quang mờ mịt: "Em nên biết là chuyện gì sao?"
Tuệ An: "Buổi tối, hai người ngủ cùng một cái giường một cái chăn, đều làm cái gì?"
Thần Quang hồi tưởng lại: "Thì ngủ thôi, có đôi khi, có đôi khi..."
Rất nhiều chuyện, Thần Quang không tiện nói thẳng, Tiêu Cửu Phong bảo không thể nói cho người khác biết, Thần Quang đành phải lẩn tránh vấn đề.
Nhưng Tuệ An lại bắt được chuôi: "Haizz, chị đã bảo người đàn ông nhà chị lên trấn xé hai miếng vải, quần áo mùa thu đông này của chị đã làm xong, nhưng còn em thì sao? Em nói em sống tốt nhưng nhìn xem thực tế như thế nào!"
Thần Quang không thể làm gì khác hơn là không nói.
Cô nhìn qua sư tỷ.
Con người Sư tỷ rất tốt, chỉ là có cái tính không chịu được khi thấy người khác hơn mình, nếu cô ta nguyện ý nghĩ như vậy, vậy cứ để cho cô ta nghĩ như vậy đi, dù sao cô ta nghĩ như vậy thì sẽ cao hứng.
Thần Quang cảm thấy mình chiếm được tiện nghỉ lợi ích thực tế, cũng nên để cho sư tỷ an ủi trong lòng.
Tuệ An nhìn Thần Quang không nói lời nào, càng cảm thấy Thần Quang này đáng thương, nhất thời cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là khổ sở.
Xem ra người đàn ông kia là một cái đồ kiêu ngạo, tuy rằng bộ dạng nhìn giống đàn ông, nhưng kỳ thật hành động tuyệt đối không phải đàn ông, keo kiệt muốn chết!
Tuệ An thở dài nói: "Em nói xem em như vậy, cái thân thể này của em, mỗi ngày bị một người đàn ông như vậy dây dưa cọ sát, em làm thế nào có thể chịu đựng được, cái này mỗi đêm còn không phải là luôn luôn khóc à!”
Khóc... ?
Trong lòng Thần Quang khẽ động, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Cô nhớ tới những lời mấy người phụ nữ kia nói, những người phụ nữ kia luôn hỏi buổi tối Tiêu Cửu Phong thế nào, đối với cô ra sao.
Cô còn nhớ lại tiếng khóc của người phụ nữ bên trong ruộng cao lương kia, nói là khó chịu đến khóc, nhưng giống như lại rất cao hứng, làm cho người ta nghe xong không thể nói được tư vị trong lòng.
Cô lại nhớ tới những quyển sách sư tỷ âm thầm đọc, có hai ba quyển sách như vậy, ở giữa giống như xé đi một hai trang, cô không biết nội dung xé đi là cái gì, nhưng cô nhớ rõ trang phía sau hai trang còn thiếu kia nói là "người con gái khóc hu hu, chàng trai kia ôm tới vuốt ve an ủi dỗ dành".
Đây giống như tất cả mọi thứ đều có liên quan đến khóc.
Thần Quang bất ngờ, cô bắt đầu cảm thấy, giữa đàn ông và phụ nữ có thể có một bí mật, bí mật kia bản thân mình không biết.
Mà tất cả mọi người đều biết.
Sư tỷ biết, Ninh Quế Hoa biết.
Tiêu Cửu Phong cũng biết.
Chỉ có chính mình không biết.
Thần Quang nghỉ hoặc nhìn sư tỷ mình, rốt cục hỏi ra một vấn đề: "Sư tỷ, vì sao buổi tối phải khóc vậy, rốt cuộc buổi tối phải có chuyện gì?"
Vì sao ban đêm phụ nữ khóc thút thít, đây là một vấn đề.
Đối với Thần Quang mà nói, đây là vấn đề lúc trước ở Thanh Đăng Cổ Phật từng nghi ngờ về những trang sách bị xé đi đó, cô cho rằng trang sách này bị xé để dùng đi vệ sinh, nên cô không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại, cô đột nhiên ý thức được, vì sao hai trang này bị xé, có thể bởi vì trên hai trang giấy này lưu trữ một bí mật, người khác biết, mà cô lại không biết.
Tuệ An nhìn Thần Quang, cũng thoáng sửng sốt: "Ban đêm làm chuyện kia thì sẽ khóc thôi!”
Thần Quang giật mình: "Làm chuyện gì?"
Tuệ An: "Còn có thể làm chuyện gì, chẳng phải là việc đó của nam nữ sao!"
Nói vậy, Tuệ An đột nhiên ý thức được chuyện øì: "Em... Em không biết buổi tối đàn ông và phụ nữ làm chuyện gì?” Thần Quang mờ mịt.
Tuệ An: "Ban đêm em và Tiêu Cửu Phong kia ngủ cùng một cái giường chứ?"
Thần Quang gật đầu: "Ngủ chứ!"
Tuệ An liền tức giận vì cảm thấy mình bị cô trêu đùa: "Em còn nói em không biết???"
Làm sao có thể, đàn ông có thể buông tha người con gái ngủ cùng một giường với mình ư? Những người đàn ông còn chưa nếm qua mùi vị phụ nữ đó, nhìn thấy phụ nữ còn không có dáng vẻ như mèo thèm ăn mới là lại
Thần Quang mờ mịt: "Em nên biết là chuyện gì sao?"
Tuệ An: "Buổi tối, hai người ngủ cùng một cái giường một cái chăn, đều làm cái gì?"
Thần Quang hồi tưởng lại: "Thì ngủ thôi, có đôi khi, có đôi khi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận