Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 69
Chương 69Chương 69
Không cần nói cũng biết cô ta phí bao nhiêu miệng lưỡi, mới làm cho người đàn ông của mình cảm thấy không thể kết hôn với Thần Quang là có bao nhiêu may mắn, có thể cưới được mình là có bao nhiêu phúc phận!
Tuệ An hít sâu một hơi, cười đánh giá Thần Quang, nhìn từ trên xuống dưới: "Chị nghe nói tối hôm qua em mệt không nhẹ?”
Thần Quang vừa nghe lời này của Tuệ An, rất bất đắc dĩ thở dài: "Em cũng không rõ tất cả mọi người đang nói cái gì, nói em kêu khóc cả đêm là sao, thật sự không có chuyện đó!”
Tuệ An: "Ồ, vậy thực tế thì sao? Em đã kêu khóc trong bao lâu?"
Thần Quang: "Chỉ trong một lúc thôi! Em nhớ em đã khóc vài tiếng!"
Tuệ An nhìn chằm chằm vào cổ sư muội của mình, vẫn trắng nõn mảnh khanh như cũ: "Phải không..."
Thần Quang càng lúc càng bất đắc dĩ, liên muốn nói một chút cho sư tỷ về nghi hoặc của cô.
Nhưng Tuệ An lại lười nghe: "Đi, chúng ta đi tới bờ sông xem một chút đi, chị nghe nói động cơ của thôn Vương Lâu bị hỏng, bọn họ không hút được nước, đang sửa ở đó, đáng đời người của thôn Vương Lâu, vừa vặn chúng ta đi xem náo nhiệt đi!" Thần Quang: "Nhìn bọn họ để làm gì?"
Đối với người của thôn Vương Lâu cô không có hứng thú, nhìn bọn họ còn không bằng nhìn anh Cửu Phong của cô sữa chữa động cơ.
Tuệ An liếc cô một cái, khinh bỉ nói: "Nhìn bọn họ khó xử, thấy bọn họ không bơm được nước mà hoảng loạn, thấy bọn họ không có nước tưới hoa màu mà phải gánh nước bằng hai bả vai mệt đến chết."
Thần Quang giật mình, lập tức cao hứng: "Thế cũng không tệ, chúng ta mau đi xem một chút!"
Thần Quang vừa nghe xong liền nổi lên hứng thú, Tuệ An liếc cô một cái: "Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa!"
Nói như vậy nhưng kỳ thật trong lòng cô ta lúc này vẫn không thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn, Thần Quang luôn là người có thể hưởng điều tốt, cũng là người có vận khí tốt nhất.
Ví dụ như khi còn bé, mọi người cùng nhau đi ra ngoài nhặt trái cây, rõ ràng mấy người sư tỷ các cô đi mấy vòng cũng không tìm được trái cây gì, nhưng khi Thần Quang đi, quả kia cũng giống ở như nơi đó chờ cô, cô vừa hái liền đến tay.
Còn có một ít chuyện khác, đều làm cho Tuệ An cảm thấy Thần Quang người này thật sự là vừa rất đáng hận vừa rất đáng giận!
Thần Quang chính là cái loại bạn rõ ràng thấy cô ngu nhất, ngốc nhất, rất không hiểu chuyện, cảm thấy mình chỉ cần gẩy ngón tay một cái liền quăng cô đi thật xa, thế nhưng bạn ngẩng đầu nhìn lại, chính mình gay ngón tay, lại bị Thần Quang quăng đi thật xa.
Điều này có thể không đáng trách sao?
Khi còn bé Tuệ An cũng từng nhiều lần tạo chướng ngại cho Thần Quang, hãm hại Thần Quang trước mặt sư thái, nhưng mỗi một lần Thần Quang đều có thể gặp dữ hóa lành.
Gặp dữ hóa lành không nói, ngược lại còn ở trước mặt sư thái lấy lòng, làm cho sư thái càng thích Thần Quang hơn.
Tuệ An mất cân bằng, trong lòng cực kì khó chịu, nhìn Thần Quang, thật sự là hận không thể để bản thân mình không có người sư muội này.
Nhưng tất cả những điều này cô ta đều giấu ở trong lòng, cô ta kiên quyết không thể để cho Thần Quang nhìn ra được.
Kể cả người đàn ông của mình ngày đó sau khi nhìn thấy Thần Quang vẫn một mực thất hồn lạc phách, cô ta càng không thể nói, ngàn vạn lần không thể để cho Thần Quang biết người đàn ông của mình nhớ thương cô, cũng ngàn vạn lần không thể để cho người đàn ông của mình biết người có thanh danh không tốt đi ra ngoài pha trộn với đủ loại người kia không phải Thần Quang mà là chính mình! Thần Quang lại không biết tâm tư của người sư tỷ như cô ta, Thần Quang cảm thấy sư tỷ mình tài giỏi thông minh, cô cười với sư tỷ, kéo tay sư tỷ nói: "Đi, chúng ta đi qua xem!”
Tuệ An hừ hừ một tiếng, hai người cùng nhau đi về phía bờ sông, ai biết còn chưa đến bờ sông đã gặp được một người đạp xe đạp vội vàng chạy về phía trước.
Thần Quang và Tuệ An vội vàng nhường đường, kết quả người kia quá gấp gáp, sau khi phanh gấp, tay lái kia vẫn kéo phải tay áo Thần Quang, làm liên lụy Thần Quang lập tức ngã xuống nơi đó.
Không cần nói cũng biết cô ta phí bao nhiêu miệng lưỡi, mới làm cho người đàn ông của mình cảm thấy không thể kết hôn với Thần Quang là có bao nhiêu may mắn, có thể cưới được mình là có bao nhiêu phúc phận!
Tuệ An hít sâu một hơi, cười đánh giá Thần Quang, nhìn từ trên xuống dưới: "Chị nghe nói tối hôm qua em mệt không nhẹ?”
Thần Quang vừa nghe lời này của Tuệ An, rất bất đắc dĩ thở dài: "Em cũng không rõ tất cả mọi người đang nói cái gì, nói em kêu khóc cả đêm là sao, thật sự không có chuyện đó!”
Tuệ An: "Ồ, vậy thực tế thì sao? Em đã kêu khóc trong bao lâu?"
Thần Quang: "Chỉ trong một lúc thôi! Em nhớ em đã khóc vài tiếng!"
Tuệ An nhìn chằm chằm vào cổ sư muội của mình, vẫn trắng nõn mảnh khanh như cũ: "Phải không..."
Thần Quang càng lúc càng bất đắc dĩ, liên muốn nói một chút cho sư tỷ về nghi hoặc của cô.
Nhưng Tuệ An lại lười nghe: "Đi, chúng ta đi tới bờ sông xem một chút đi, chị nghe nói động cơ của thôn Vương Lâu bị hỏng, bọn họ không hút được nước, đang sửa ở đó, đáng đời người của thôn Vương Lâu, vừa vặn chúng ta đi xem náo nhiệt đi!" Thần Quang: "Nhìn bọn họ để làm gì?"
Đối với người của thôn Vương Lâu cô không có hứng thú, nhìn bọn họ còn không bằng nhìn anh Cửu Phong của cô sữa chữa động cơ.
Tuệ An liếc cô một cái, khinh bỉ nói: "Nhìn bọn họ khó xử, thấy bọn họ không bơm được nước mà hoảng loạn, thấy bọn họ không có nước tưới hoa màu mà phải gánh nước bằng hai bả vai mệt đến chết."
Thần Quang giật mình, lập tức cao hứng: "Thế cũng không tệ, chúng ta mau đi xem một chút!"
Thần Quang vừa nghe xong liền nổi lên hứng thú, Tuệ An liếc cô một cái: "Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa!"
Nói như vậy nhưng kỳ thật trong lòng cô ta lúc này vẫn không thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn, Thần Quang luôn là người có thể hưởng điều tốt, cũng là người có vận khí tốt nhất.
Ví dụ như khi còn bé, mọi người cùng nhau đi ra ngoài nhặt trái cây, rõ ràng mấy người sư tỷ các cô đi mấy vòng cũng không tìm được trái cây gì, nhưng khi Thần Quang đi, quả kia cũng giống ở như nơi đó chờ cô, cô vừa hái liền đến tay.
Còn có một ít chuyện khác, đều làm cho Tuệ An cảm thấy Thần Quang người này thật sự là vừa rất đáng hận vừa rất đáng giận!
Thần Quang chính là cái loại bạn rõ ràng thấy cô ngu nhất, ngốc nhất, rất không hiểu chuyện, cảm thấy mình chỉ cần gẩy ngón tay một cái liền quăng cô đi thật xa, thế nhưng bạn ngẩng đầu nhìn lại, chính mình gay ngón tay, lại bị Thần Quang quăng đi thật xa.
Điều này có thể không đáng trách sao?
Khi còn bé Tuệ An cũng từng nhiều lần tạo chướng ngại cho Thần Quang, hãm hại Thần Quang trước mặt sư thái, nhưng mỗi một lần Thần Quang đều có thể gặp dữ hóa lành.
Gặp dữ hóa lành không nói, ngược lại còn ở trước mặt sư thái lấy lòng, làm cho sư thái càng thích Thần Quang hơn.
Tuệ An mất cân bằng, trong lòng cực kì khó chịu, nhìn Thần Quang, thật sự là hận không thể để bản thân mình không có người sư muội này.
Nhưng tất cả những điều này cô ta đều giấu ở trong lòng, cô ta kiên quyết không thể để cho Thần Quang nhìn ra được.
Kể cả người đàn ông của mình ngày đó sau khi nhìn thấy Thần Quang vẫn một mực thất hồn lạc phách, cô ta càng không thể nói, ngàn vạn lần không thể để cho Thần Quang biết người đàn ông của mình nhớ thương cô, cũng ngàn vạn lần không thể để cho người đàn ông của mình biết người có thanh danh không tốt đi ra ngoài pha trộn với đủ loại người kia không phải Thần Quang mà là chính mình! Thần Quang lại không biết tâm tư của người sư tỷ như cô ta, Thần Quang cảm thấy sư tỷ mình tài giỏi thông minh, cô cười với sư tỷ, kéo tay sư tỷ nói: "Đi, chúng ta đi qua xem!”
Tuệ An hừ hừ một tiếng, hai người cùng nhau đi về phía bờ sông, ai biết còn chưa đến bờ sông đã gặp được một người đạp xe đạp vội vàng chạy về phía trước.
Thần Quang và Tuệ An vội vàng nhường đường, kết quả người kia quá gấp gáp, sau khi phanh gấp, tay lái kia vẫn kéo phải tay áo Thần Quang, làm liên lụy Thần Quang lập tức ngã xuống nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận