Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 150
Chương 150Chương 150
Bên cạnh có mấy người xem rất náo nhiệt, đa số đều thờ ơ, cũng có người lại gần hỏi: "Cửu Phong, Thần Quang thực sự không phải là vợ cậu ư? Nếu chờ cô ấy đủ mười tám tuổi, cậu tính gả cô ấy cho ai? Chọn đàn ông kiểu gì? Cậu xem cậu tính đưa ra điều kiện gi đây?"
Tiêu Cửu Phong nghe có câu hỏi như thế thì liền nhìn về phía người kia.
Người này là lưu manh Trần Đà Tử của đội sản xuất, năm nay Trần Đà Tử đã ba mươi tuổi, đến giờ cũng chưa hỏi được vợ, lớn tuổi như vậy rồi mà điều kiện trong nhà lại không tốt, về sau sợ không trông cậy gì được.
Trần Đà Tử chỉ cảm thấy khoảnh khắc cái nhìn kia của Tiêu Cửu Phong liếc qua, phảng phất như bước một bước vào Điện Diêm La, xung quanh đều là lệ khí rét căm căm, dưới lòng bàn chân hắn ta mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp ngã quy tại chỗ.
Không... Không.. không phải chỉ hỏi một câu thôi ư, cần gì phải thái độ đến mức đó sao?
Người xung quanh thấy sắc mặt này của Tiêu Cửu Phong, bọn họ nhất thời im lặng, ngơ ngác quay sang nhìn nhau.
Tiêu Cửu Phong lại nhấc chân lên, anh tiếp tục đi vào nhà.
Vừa đẩy cửa vào, chỉ thấy toàn khung cảnh trong nhà bếp bốc khói, Thân Quang đã về nhà, cô đang nấu cơm trong phòng bếp.
Anh liền nhấc chân đi ngang qua.
Thần Quang nhìn thấy anh, cô nhất thời có chút chột dạ.
Đương nhiên cô biết bây giờ người bên ngoài đều biết hết cả rồi...
Kỳ thực cô chỉ là thỉnh giáo sư tỷ một chút, mà sư tỷ chính là người nhiều chuyện, cô ta đã rêu rao khắp thế giới đều biết.
Nhưng cô nghĩ lại thì lại cảm thấy tội tình gì mà phải chột dạ, chẳng lẽ người chột dạ không phải là anh sao?
Rõ ràng là cưới cô nhưng căn bản không coi cô như nàng dâu, anh đây là đang muốn làm gì vậy chứ, chẳng lẽ thật sự muốn chờ cô đủ mười tám tuổi liền gả cô ra ngoài hay sao?
Nếu như mà nghĩ như vậy thì sự chột dạ của Thần Quang sẽ hóa thành uất ức mất, cô hừ một tiếng, cố ý không nhìn anh, tiếp tục dùng sức kéo đẩy ống bễ(*), ống ba phát ra âm thanh vù vi gió được thổi ra làm lửa trong bếp phành phạch cháy to lên.
[Chú thích: (*) Ống bễ: Dụng cụ có ống thụt hơi vào lò cho lửa cháy: thụt bễ kéo bễ thổi lò. công cụ của thợ rèn, thợ kim hoàn dùng để nén hơi, thổi vào lò cho than cháy nhanh, tạo nhiệt độ cao để nung kim loại. ] Tiêu Cửu Phong đứng im lặng một hồi mới chịu mở miệng: "Đám đàn ông ngoài đó đều là những người có lòng dạ không tốt, em nên đề phòng một chút."
Tay Thần Quang bỗng chốc nắm chặt ống bễ, cô hơi hơi mếu máo: "Vậy sao ạ?"
Tiêu Cửu Phong: "Đúng vậy. Đám đàn ông đó đơn giản chỉ là muốn chiếm hữu được em, em phải cách xa họ ra một chút."
Thần Quang: "Vậy còn anh thì sao? Anh muốn chiếm hữu em ư? Em phải cách anh xa chút hay sao ạ”
Tiêu Cửu Phong nhướng mày, trầm giọng nói: "Nếu em muốn thì cũng được thôi. Ngày mai anh sẽ ngủ giường phòng phía Tây..."
Lại nữa rồi!
Thần Quang đột nhiên tức giận đứng lên, cô cũng không muốn nhóm lửa nữa, quay đầu lên án anh: "Anh là cố ý đúng không? Anh vốn dĩ không cần em! Anh hoàn toàn không coi em như là một người vol Anh biết em không hiểu, anh còn cố ý không nói với em!"
Cô thật là khổ sở quá mài!
Cô cho rằng cô đã sống là nàng dâu nhà họ Tiêu, chết là quỷ nhà họ Tiêu, ầm ï hồi lâu đều là tự mình một bên tình nguyện, anh căn bản chính là một tên lừa gạt, siêu siêu lừa đảo!
Cô bỗng nhớ tới cô từng ở trước mặt Vương Thúy Hồng nói cô là vợ anh linh tỉnh này nọ, xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
Cô như vậy mà được xem là nàng dâu cái gì chứ!
Muốn đăng ký nhưng không có đăng ký, muốn làm loại chuyện nam nữ này cũng chưa làm, hai người trừ ngủ cùng một giường ra thì không có chút xíu quan hệ nào!
Vẻ mặt Tiêu Cửu Phong lạnh nhạt: "Ngay từ đầu anh đã nói với em thế nào, em đã quên rồi sao?"
Bên cạnh có mấy người xem rất náo nhiệt, đa số đều thờ ơ, cũng có người lại gần hỏi: "Cửu Phong, Thần Quang thực sự không phải là vợ cậu ư? Nếu chờ cô ấy đủ mười tám tuổi, cậu tính gả cô ấy cho ai? Chọn đàn ông kiểu gì? Cậu xem cậu tính đưa ra điều kiện gi đây?"
Tiêu Cửu Phong nghe có câu hỏi như thế thì liền nhìn về phía người kia.
Người này là lưu manh Trần Đà Tử của đội sản xuất, năm nay Trần Đà Tử đã ba mươi tuổi, đến giờ cũng chưa hỏi được vợ, lớn tuổi như vậy rồi mà điều kiện trong nhà lại không tốt, về sau sợ không trông cậy gì được.
Trần Đà Tử chỉ cảm thấy khoảnh khắc cái nhìn kia của Tiêu Cửu Phong liếc qua, phảng phất như bước một bước vào Điện Diêm La, xung quanh đều là lệ khí rét căm căm, dưới lòng bàn chân hắn ta mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp ngã quy tại chỗ.
Không... Không.. không phải chỉ hỏi một câu thôi ư, cần gì phải thái độ đến mức đó sao?
Người xung quanh thấy sắc mặt này của Tiêu Cửu Phong, bọn họ nhất thời im lặng, ngơ ngác quay sang nhìn nhau.
Tiêu Cửu Phong lại nhấc chân lên, anh tiếp tục đi vào nhà.
Vừa đẩy cửa vào, chỉ thấy toàn khung cảnh trong nhà bếp bốc khói, Thân Quang đã về nhà, cô đang nấu cơm trong phòng bếp.
Anh liền nhấc chân đi ngang qua.
Thần Quang nhìn thấy anh, cô nhất thời có chút chột dạ.
Đương nhiên cô biết bây giờ người bên ngoài đều biết hết cả rồi...
Kỳ thực cô chỉ là thỉnh giáo sư tỷ một chút, mà sư tỷ chính là người nhiều chuyện, cô ta đã rêu rao khắp thế giới đều biết.
Nhưng cô nghĩ lại thì lại cảm thấy tội tình gì mà phải chột dạ, chẳng lẽ người chột dạ không phải là anh sao?
Rõ ràng là cưới cô nhưng căn bản không coi cô như nàng dâu, anh đây là đang muốn làm gì vậy chứ, chẳng lẽ thật sự muốn chờ cô đủ mười tám tuổi liền gả cô ra ngoài hay sao?
Nếu như mà nghĩ như vậy thì sự chột dạ của Thần Quang sẽ hóa thành uất ức mất, cô hừ một tiếng, cố ý không nhìn anh, tiếp tục dùng sức kéo đẩy ống bễ(*), ống ba phát ra âm thanh vù vi gió được thổi ra làm lửa trong bếp phành phạch cháy to lên.
[Chú thích: (*) Ống bễ: Dụng cụ có ống thụt hơi vào lò cho lửa cháy: thụt bễ kéo bễ thổi lò. công cụ của thợ rèn, thợ kim hoàn dùng để nén hơi, thổi vào lò cho than cháy nhanh, tạo nhiệt độ cao để nung kim loại. ] Tiêu Cửu Phong đứng im lặng một hồi mới chịu mở miệng: "Đám đàn ông ngoài đó đều là những người có lòng dạ không tốt, em nên đề phòng một chút."
Tay Thần Quang bỗng chốc nắm chặt ống bễ, cô hơi hơi mếu máo: "Vậy sao ạ?"
Tiêu Cửu Phong: "Đúng vậy. Đám đàn ông đó đơn giản chỉ là muốn chiếm hữu được em, em phải cách xa họ ra một chút."
Thần Quang: "Vậy còn anh thì sao? Anh muốn chiếm hữu em ư? Em phải cách anh xa chút hay sao ạ”
Tiêu Cửu Phong nhướng mày, trầm giọng nói: "Nếu em muốn thì cũng được thôi. Ngày mai anh sẽ ngủ giường phòng phía Tây..."
Lại nữa rồi!
Thần Quang đột nhiên tức giận đứng lên, cô cũng không muốn nhóm lửa nữa, quay đầu lên án anh: "Anh là cố ý đúng không? Anh vốn dĩ không cần em! Anh hoàn toàn không coi em như là một người vol Anh biết em không hiểu, anh còn cố ý không nói với em!"
Cô thật là khổ sở quá mài!
Cô cho rằng cô đã sống là nàng dâu nhà họ Tiêu, chết là quỷ nhà họ Tiêu, ầm ï hồi lâu đều là tự mình một bên tình nguyện, anh căn bản chính là một tên lừa gạt, siêu siêu lừa đảo!
Cô bỗng nhớ tới cô từng ở trước mặt Vương Thúy Hồng nói cô là vợ anh linh tỉnh này nọ, xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
Cô như vậy mà được xem là nàng dâu cái gì chứ!
Muốn đăng ký nhưng không có đăng ký, muốn làm loại chuyện nam nữ này cũng chưa làm, hai người trừ ngủ cùng một giường ra thì không có chút xíu quan hệ nào!
Vẻ mặt Tiêu Cửu Phong lạnh nhạt: "Ngay từ đầu anh đã nói với em thế nào, em đã quên rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận