Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 110

Chương 110Chương 110
Vợ Tiêu Bảo Đường lại lắc đầu: "Tôi nói này thím nhỏ, sao cô lại ngốc như vậy, chúng ta là đàn bà con gái, không có người thương vậy thì thôi, chỉ có thể tự mình chống đỡ, nếu hiện tại chú Cửu Phong thương cô như vậy thì cô cứ hưởng phúc đi. Phụ nữ chúng ta lúc này nếu bị mệt mỏi, bị lạnh, lưu lại bệnh tật, đó không phải là chuyện nhỏ."
Bệnh tật?
Thần Quang nghi ngờ.
Vợ Tiêu Bảo Đường nhìn bộ dạng này của Thần Quang, vậy mà giống như không biết, vội vàng kéo tay cô nói một đống lớn.
Thần Quang lúc này mới chợt hiểu, sau đó giật mình, bắt đầu buồn bực, sư tỷ cũng không biết à, tại sao lại không có người nói cho cô biết?
Vì Tiêu Cửu Phong biết được, cho nên không để cô làm bất cứ công việc gì, sợ cô lưu lại bệnh tật?
Nhất thời Thần Quang lại nhớ tới nước đường đỏ, hiện tại mỗi ngày anh đều để cho cô uống nước đường đỏ, hỏi anh thì anh cũng không nói, bây giỜ rốt cuộc cô đã hiểu.
Vợ Tiêu Bảo Đường nhìn khuôn mặt tươi cười tươi sáng sau khi Thần Quang bừng tỉnh, không khỏi âm thầm cảm khái.
Người với người, mệnh này sao lại chênh lệch lớn như vậy? Tên đàn ông chết tiệt nhà cô ta, có lúc nào dụng tâm với cô ta như vậy đâu?
********x*****%
Hiện giờ Tiêu Cửu Phong mang theo mấy người của đại đội sản xuất tạo thành "đội hộ lương dân quân", thay phiên nhau canh đêm ở sân đập lúa, ngoài mặt là phòng ngừa dã vật trong núi tới phá hoại cánh đồng lúa mì, nhưng kỳ thật trong lòng ai cũng đều tựa như gương sáng.
Thời đại này, cũng chỉ có loại sơn thôn nhỏ hẻo lánh như bọn họ đây mới có thể yên tĩnh, bên ngoài hỗn loạn lắm.
Mà chỉ là cái loại sơn thôn nhỏ hẻo lánh như bọn họ, lương thực nhà phía Tây, lương thực nhà phía Đông, cái này trông mà thèm cái kia nhìn không vừa mắt, mượn cơ hội gây sự, tới đây trộm lương thực có rất nhiều.
Trước kia thôn khác đã từng xảy ra chuyện, bị người ta hung hăng nhổ một nắm lương thực, năm đó xã viên đại đội sản xuất kia đều để bụng đói mà làm việc. Hiện tại có Tiêu Cửu Phong tọa trấn, mọi người đều cảm thấy yên tâm.
Lần trước Tiêu Cửu Phong một mình làm cho người của đại đội sản xuất thôn Vương Lâu trở nên xám xịt, chuyện này đã lan truyền khắp vùng lân cận, mọi người đối với anh đều có chút kiêng ky, cho nên có anh thì sẽ không sợ, trừ phi những người bên trên làm vận động, bằng không mấy đại đội sản xuất xung quanh trộm gà trộm chó cũng không dám tới gây sự.
Ngày hôm nay, trên người Thần Quang cuối cùng cũng sạch sẽ, Tiêu Cửu Phong không quản cô cái gì nữa.
Vừa lúc hôm nay đến phiên Tiêu Cửu Phong trực canh gác sân đập lúa mì, cô liền muốn nấu cho anh chút đồ ăn ngon.
Trước tiên cô nướng bánh bột ngô thơm ngào ngạt, sau đó nấu cháo, hấp hai quả trứng gà.
Quả trứng gà này vẫn là hai ngày trước Tiêu Cửu Phong lấy ra, nói trong nhà còn có tám cái, đều là mấy ngày trước anh tìm người đổi. Lúc ấy Tiêu Cửu Phong để cho Thần Quang luộc lên ăn, cô nghĩ rằng mình cũng không có bệnh tật, ăn trứng gà gì chứ, cuối cũng vẫn không nỡ ăn, quyết định để dành tiết kiệm cho ngày sau.
Bây giờ ngược lại là vừa vặn, luộc một quả trứng gà.
Bản thân cô tùy tiện ăn một chút, sau đó liền cất trứng gà và bánh bột ngô nóng hổi, gói một ít dưa muối, ôm bình sứ đầy cháo.
Lúc này trời đã xế chiều, khói bếp lượn lờ bay lên, gió mùa hè thổi tới, lướt nhẹ qua những sợi tóc rối bên tai Thần Quang.
Tóc cô đã dài hơn một chút, và khi gió thổi lên, có một vài sợi tóc rơi vào trong mắt cô.
Thần Quang giơ tay lên vén tóc lại, bước đi trên con đường nông thôn nhỏ. Lúa mì thật sự đã chín, tản ra hương lúa mê người, nhất định phải thu hoạch gấp, bên trong hai bên ruộng lúa mì, có chỗ vẫn đang còn sóng lúa màu vàng óng nhấp nhô, có chỗ đã bị cắt đổ trên mặt đất còn chưa kịp vận chuyển đến sân đập lúa mì, cũng có chỗ chỉ còn lại gốc lúa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận