Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 134

Chương 134Chương 134
Thần Quang nhất thời hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh chỉ biết trêu chọc eml”
Tiêu Cửu Phong: "Chậc chậc, tức giận thật à?"
Thần Quang xoay mặt đi: "HUl"
Tiêu Cửu Phong nhìn vành tai đỏ lên vì buồn bực của cô, thấp giọng dỗ dành: "Làm sao vậy?"
Thần Quang suy nghĩ một chút mới nói: "Em cũng là tin tưởng anh Cửu Phong."
Tiêu Cửu Phong nhíu mày.
Thần Quang biết lời này của mình nói không đầu không đuôi, cô nhỏ giọng nói: "Lúc ấy anh Cửu Phong nói muốn cất lúa mì vào, em cũng cảm thấy nên cất..."
Lời này ở trong lòng suy nghĩ một chút cũng không có gì, nhưng sau khi nói ra, phang phất thoáng cái có vẻ tính toán chỉ li.
Thần Quang xấu hổ cúi đầu xuống.
Tiêu Cửu Phong nghe được lời này, lập tức hiểu ra.
Cô đây là nhớ rõ lời vừa rồi Trần Thiết Vân nói về Vương Thúy Hồng.
Tiêu Cửu Phong nhất thời yên lặng không nói gì, sau khi yên lặng, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng sữa của cô nổi lên ung hồng, nơi lồng ngực liền phẳng phất như có cái gì đó đang bốc hơi, đang ấp ủ.
Anh nhìn cô, trầm ngâm một lát mới thấp giọng nói: "Đó đều là người không liên quan, cô ta thế nào, anh căn bản sẽ không để ý."
Đây là lời giải thích của anh cho cô.
Với tính tình trước kia của anh, tuyệt đối sẽ không giải thích điều gì cho cô gái người ta.
Nhưng bây giờ anh không muốn nhìn cô không thoải mái, muốn giải thích rõ ràng.
Thần Quang mím môi, lại nói: "Nhưng mà... Cô ta và anh Cửu Phong có quen biết từ kiếp trước!"
Thần Quang luôn cảm thấy rằng vẫn là không giống nhau.
Anh Cửu Phong lợi hại như vậy, kiếp trước anh cũng rất lợi hại, hơn nữa chỗ của anh ở kiếp trước hình như cũng không giống với chỗ của bọn họ hiện tại.
Cô không hiểu rõ anh Cửu Phong, Vương Thúy Hồng kia lại hiểu rõ.
Sự hiểu rõ của Vương Thúy Hồng đối với anh Cửu Phong, cô có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không có.
Điều này làm cho cô có chút mất mát, hình như dù so thế nào cũng không sánh bằng. Tiêu Cửu Phong thấy cô như vậy, đưa tay nắm lấy tay cô: "Kiếp trước quen biết thì thế nào, kiếp trước quen biết, anh đều lười nhìn cô ta một cái."
Lời nói này rất tuyệt tình, nhưng mà trong lòng Thần Quang lại dễ chịu.
Cô ngẫm lại một chút, lại cảm thấy mình thật sự là hẹp hòi, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười.
Tiêu Cửu Phong thấy cô rốt cục nở nụ cười, lúc này trong lòng mới có chút buông lỏng: "Chúng ta đi nhanh một chút đi, đợi lát nữa cửa hàng trong huyện cũng đóng cửa mất rồi."
Thần Quang gật đầu thật mạnh: "Được."
*************%* 炒米
Đây là lần đầu tiên Thần Quang vào trong huyện.
Cô vẫn cảm thấy thế giới này đại khái chính là như vậy, trên núi là am, trong am có tượng Phật, dưới chân núi là thôn trang, thôn trang có xã viên.
Cho dù là thị trấn, cũng đại khái không khác biệt lắm, chẳng qua có thêm một ít phòng ốc, nhiều hơn một Ít người.
Nhưng sau khi vào trong huyện, cô mới phát hiện, thì ra thế giới bên ngoài và thôn trang hoàn toàn không giống nhau!
Cô nhìn thấy con đường trong huyện thẳng tắp, nhìn thấy bên đường đều có cột điện, còn có đèn đường, mà nhà bên đường... Lại có tòa nhà hai tầng!
Cô kinh ngạc đến không nói nên lời, túm lấy tay Tiêu Cửu Phong, liên tục thúc giục anh nhìn: "Kia là nhà lầu, nhà lầu hai tâng lận đấy."
Tiêu Cửu Phong gật đầu: "Đúng, kia là nhà lầu."
Tiêu Cửu Phong lại chỉ cho cô xem, nơi này là làm gì, nơi kia là làm gì, đây hẳn là một nhà máy dệt, nơi này là rạp chiếu phim, nơi này là quán mì quốc doanh, nơi này là cửa hàng.
Thần Quang nhìn hoa cả mắt, cảm thấy con mắt đều không đủ dùng.
Tiêu Cửu Phong còn mang theo Thần Quang đi tới một chỗ: "Đây là ngân hàng, có thể rút tiền, cũng có thể gửi tiền tiết kiệm."
Thần Quang dĩ nhiên chưa từng nghe nói về ngân hàng, cứ như vậy bị Tiêu Cửu Phong mơ mơ hồ hồ dẫn vào, sau khi mang vào, chỉ thấy bên trong sạch sẽ, có quầy, còn có lưới sắt ngăn cách.
Tiêu Cửu Phong để cô ngồi ở một bên chờ, anh đi qua đó lấy ra cái øì, cùng người ta nói một chút, về sau người ta liền đưa anh một cái phong thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận