Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chuong 278: Phien Ngoai 31

Chuong 278: Phien Ngoai 31Chuong 278: Phien Ngoai 31
Qua hai năm, cô sẽ từ từ hiểu chuyện hơn, mà anh cũng gần hai mươi lăm tuổi, đến lúc đó có thể cân nhắc đến vấn đề hôn nhân.
Lúc này Thần Quang lại tiến lại gần: "Tiêu tiên sinh..."
Tiêu Cửu Phong nhìn qua, trong mắt cô lóe lên điểm sáng nghịch ngợm, giống như chấm sao đầy trời, anh nhướng mày: "Hả?"
Thần Quang cười tủm tỉm: "Tối nay chúng ta ra bãi biển chơi có được không?"
Tiêu Cửu Phong: "Làm gì?"
Thần Quang: "Tạm thời phải giữ bí mật!"
Tiêu Cửu Phong vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi rất bận rộn."
Thần Quang bất đắc dĩ, cô nhíu mày, nan ni kéo cánh tay anh: "Tiêu tiên sinh, anh đang đi ra ngoài để chơi, không phải để làm việc, có lẽ tôi sẽ dành cho anh một cái surprise đó? Anh không muốn biết sao?"
Surprise ư?
Tiêu Cửu Phong đột nhiên dở khóc dở cười.
Nói cô ngốc, cô vẫn có thể vùng lên, nhưng cô thậm chí còn học xong tiếng Anh rồi.
Thần Quang làm nũng kéo cánh tay anh lắc lư: "Tiêu tiên sinh, có được không hả? Anh không muốn biết tôi sẽ cho anh surprise gì sao?"
Tiêu Cửu Phong còn có thể nói cái gì?
"Được."
Thần Quang: "Thật tuyệt vời!"
Nhìn cô như vậy mà có thể chuẩn bị surprise cho anh. 9FQ
Đây là điều mà dù thế nào thì Tiêu Cửu Phong cũng không nghĩ tới.
Cô sẽ chuẩn bị surprise thế nào?
Tiêu Cửu Phong cũng không phải là một người cần chờ mong lễ vật, từ nhỏ đến lớn, anh có thể đạt được quá nhiều thứ, ngoại trừ việc tiền và quyền lợi càng bành trướng nhiều hơn thì anh không cần cái gì nữa.
Một cô gái nhỏ cái gì cũng không biết càng không nên có khả năng cho anh cái gì surprise.
Nhưng bây giờ anh lại đang mong đợi.
Tiêu Cửu Phong biết mình đã thay đổi, không giống mình trước kia nữa, nhưng anh nhớ lại bản thân xa lạ trên tấm ảnh kia, khóe miệng khẽ cong lên, anh cảm thấy có đôi khi hơi thay đổi một chút cũng không phải là không thể.
Kỳ thật buổi tối anh có một hội nghị, nhưng mà hiện tại ngược lại có thể đơn giản qua loa lấy lệ cho qua.
Khi anh nhanh chóng thông báo kết thúc hội nghị, cấp dưới hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn, dù sao lấy phong cách của anh mà nói, không đến mức qua loa như vậy, nhưng Tiêu Cửu Phong lại mặc kệ, trực tiếp bảo thư ký gửi tư liệu liên quan cho mọi người truyền đạt chỉ thị.
Sau khi họp xong, Tiêu Cửu Phong đi tới trước gương, sau đó nhìn mình trong gương.
Tuổi của Thần Quang hẳn là khoảng từ mười tám đến hai mươi, cho dù tính năm nay cô mười tám tuổi mà nói, anh hai mươi ba tuổi, cũng không có lớn hơn cô nhiều lắm, nhưng không biết vì cái gì, Tiêu Cửu Phong lại cảm thấy mình giống như là trâu già gặm cỏ non.
Có lẽ là tâm lý sao?
Tiêu Cửu Phong nhìn mình trong gương, tuổi trẻ kiên cường, dùng ánh mắt thế tục nhìn cũng tuấn lãng.
Anh gật đầu với chính mình trong gương, chuẩn bị đi ra ngoài, đi tiếp nhận surprise mà cô gái nhỏ mang đến cho anh.
Thế nhưng lúc đi ra đại sảnh cũng không có nhìn thấy cô đúng giờ xuất hiện.
Anh nhíu mày, nghĩ thầm cô thật sự là ngốc nghếch, có lễ là đã quên mất thời gian.
Cho nên anh cũng không đợi, đi thẳng qua phòng của cô, lên lầu hai rồi gõ cửa.
Gõ một cái, hai cái, cũng không có người đến mỞ. Tiêu Cửu Phong: "Có ai không? Mở cửa ra đi."
Không ai trả lời.
Tiêu Cửu Phong: "Nếu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào."
Vẫn không có ai trả lời.
Tiêu Cửu Phong ý thức được có gì đó không đúng, một cước đá văng cửa xông vào.
Anh xông vào, trong phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng thay đồ, ban công, sân thượng đều đã xem qua, không có, chính xác là không có.
Trên giường phòng ngủ đặt một cái váy, đó hẳn là đồ mà tối nay cô phải mặc, trên bồn rửa mặt phòng tắm có một cái kẹp tóc mới tháo xuống, anh nhớ rõ đó là cái kẹp tóc mà hôm nay cô mang theo.
Sắc mặt Tiêu Cửu Phong đột nhiên biến đổi: "Người đâu!"
Toàn bộ hòn đảo đã lật lên một lần, chỉ thiếu đào ba thước đất.
Tiêu Cửu Phong điều động hệ thống giám sát phòng ngự của đảo, xác nhận đừng nói là một người sống lớn giống như Thần Quang, ngay cả một con chim cũng không thể bay ra ngoài.
Như vậy một hòn đảo bao quanh là nước, một người mất tích vô cớ, làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận