Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chuong 213
Chuong 213Chuong 213
Sự kiện Phùng Thạch Đầu lần đó, thoat đầu sẽ thấy không liên quan gì đến sư tỷ của cô, nhưng Thần Quang ngẫm nghĩ lại thì liền hiểu rõ.
Vương Thúy Hồng làm sao mà biết được chuyện của Phùng Thạch Đầu, làm sao có thể tìm ra được Phùng Thạch Đầu?
Nhất định là có người đã cung cấp tin tức cho cô ta.
Người kia có thể là ai được chứ?
Chỉ có thể là sư tỷ của cô mà thôi.
E rằng sư tỷ không nghĩ tới Vương Thúy Hồng sẽ tìm được nhân chứng trực tiếp hại chính cô ta.
Suy nghĩ kĩ một chút, nếu không có nhân chứng Phùng Thạch Đầu này thì sự trong sạch của bản thân Thần Quang chắc vẫn còn bị người khác tuỳ tiện mang ra chà đạp.
Thần Quang nghĩ đến đây, thật sự không thể cười nổi với sư tỷ của cô, giọng nói cũng nhàn nhạt.
Tuệ An: "Sư muội, có chuyện phải nhanh nói cho em biết, chị muốn nói với em, chúng ta nói chuyện riêng một chút có được không?"
Người chung quanh nhìn thấy vậy cũng không nói gì, Ninh Quế Hoa nói thẳng: "Thần Quang à, nếu sư tỷ cô có chuyện nói với cô, vậy chúng tôi đi trước đây. Nhưng mà chúng tôi đều đứng ve phía cô, ai muốn khi dễ cô, chúng tôi sẽ cho cô ta đẹp mặt!"
Thần Quang cười rồi dùng sức gật đầu thật mạnh, vẫy tay từ biệt với các cô ấy, sau đó mới cùng Tuệ An đi tới một chỗ vắng vẻ.
"Sư tỷ, rốt cuộc là chuyện gì vậy, chị mau nói thẳng ra đi."
"Thần Quang à, sư tỷ vừa nhận được tin tức, em đoán xem đây là tin gì?”
“Tin gì cơ?”
"Đứa nhỏ trong bụng Vương Thúy Hồng, em đoán xem là của ai!"
"Tiêu Cửu Phong."
"Hả?"
Tuệ An khiếp sợ: "Em biết chuyện này? Em đã sớm biết rồi sao?"
Thần Quang giơ tay lên vén lại những sợi tóc lộn xộn vào bên tai: "Chị chính là chỉ muốn nói chuyện này với em thôi ư, em đã sớm biết rồi."
Tuệ An: "Đúng vậy, thế nhưng mà chuyện này..."
Thần Quang: "Thôi được rồi, chị không có chuyện gì nữa đúng chứ? Không có chuyện gì thì em xin phép về nhà trước."
Tuệ An có chút không thể tin được mà nhìn về phía Thần Quang, vẻ mặt của Thần Quang rất bình tĩnh, giống như căn bản không thèm để ý đến những chuyện này. Cô ta cắn răng: "Người đàn ông nhà em và Vương Thúy Hồng làm với nhau thành quả là một đứa bé, em cũng không thèm để ý chút nào sao? Cái này không giống với em chút nào cả Thần Quang à!"
Thần Quang nhìn sư tỷ của cô, thở dài: "Sư tỷ, em cũng không thèm để ý, em càng không có gì phải khổ sở, không phải là chị nên thở phào nhẹ nhõm sao, chị là sư tỷ tốt của em, nhìn thấy em không có bị đả kích, hẳn là chị phải vui mừng thay cho em chứt"
Tuệ An: "..."
Đột nhiên cô ta không biết nói cái gì nữa.
Thần Quang nghiêng đầu chỉ trích sư tỷ của cô: "Hay là sư tỷ chạy tới nói cho em biết cái này, mục đích chính là vì muốn nhìn thấy em phát hoảng rồi khổ sở, muốn thấy dáng vẻ lúc em bị đả kích, muốn nhìn em rơi lệ khóc oà lên ở đây, hay là chị đang muốn đồng tình với em ư?"
Tuệ An lúng túng muốn chết: "Thần Quang, sao em lại nói như vậy, chị nghe được tin tức nên trông mong từng giờ từng phút đến nói cho em biết, chị đây là vì muốn tốt cho em thế mà em lại trách chị ư? Chẳng lễ người đàn ông nhà em làm lớn bụng người phụ nữ khác, thân là chị đây lại nên giấu diếm em hay sao?"
Thần Quang: "Được rồi, cám ơn lòng tốt của chị, sư tỷ à, chị đối với em thật tốt quá đi, còn cố ý nói cho em biết tin tức bất hạnh như vậy nữa." Tuệ An: "..."
Tuệ An càng không biết nên nói thêm gì nữa, cô ta trầm mặc nhìn Thần Quang, đột nhiên dùng một loại giọng điệu khác thường nói: "Thần Quang à, em thay đổi rồi, em không còn là Thần Quang trước kia nữa."
Thần Quang gật đầu: "Đúng vậy đó ạ, em bây giờ đã thay đổi, em không phải Thần Quang trước kia, nhưng mà em vẫn cảm thấy như vậy rất tốt."
Tuệ An: "Này em!"
Sự kiện Phùng Thạch Đầu lần đó, thoat đầu sẽ thấy không liên quan gì đến sư tỷ của cô, nhưng Thần Quang ngẫm nghĩ lại thì liền hiểu rõ.
Vương Thúy Hồng làm sao mà biết được chuyện của Phùng Thạch Đầu, làm sao có thể tìm ra được Phùng Thạch Đầu?
Nhất định là có người đã cung cấp tin tức cho cô ta.
Người kia có thể là ai được chứ?
Chỉ có thể là sư tỷ của cô mà thôi.
E rằng sư tỷ không nghĩ tới Vương Thúy Hồng sẽ tìm được nhân chứng trực tiếp hại chính cô ta.
Suy nghĩ kĩ một chút, nếu không có nhân chứng Phùng Thạch Đầu này thì sự trong sạch của bản thân Thần Quang chắc vẫn còn bị người khác tuỳ tiện mang ra chà đạp.
Thần Quang nghĩ đến đây, thật sự không thể cười nổi với sư tỷ của cô, giọng nói cũng nhàn nhạt.
Tuệ An: "Sư muội, có chuyện phải nhanh nói cho em biết, chị muốn nói với em, chúng ta nói chuyện riêng một chút có được không?"
Người chung quanh nhìn thấy vậy cũng không nói gì, Ninh Quế Hoa nói thẳng: "Thần Quang à, nếu sư tỷ cô có chuyện nói với cô, vậy chúng tôi đi trước đây. Nhưng mà chúng tôi đều đứng ve phía cô, ai muốn khi dễ cô, chúng tôi sẽ cho cô ta đẹp mặt!"
Thần Quang cười rồi dùng sức gật đầu thật mạnh, vẫy tay từ biệt với các cô ấy, sau đó mới cùng Tuệ An đi tới một chỗ vắng vẻ.
"Sư tỷ, rốt cuộc là chuyện gì vậy, chị mau nói thẳng ra đi."
"Thần Quang à, sư tỷ vừa nhận được tin tức, em đoán xem đây là tin gì?”
“Tin gì cơ?”
"Đứa nhỏ trong bụng Vương Thúy Hồng, em đoán xem là của ai!"
"Tiêu Cửu Phong."
"Hả?"
Tuệ An khiếp sợ: "Em biết chuyện này? Em đã sớm biết rồi sao?"
Thần Quang giơ tay lên vén lại những sợi tóc lộn xộn vào bên tai: "Chị chính là chỉ muốn nói chuyện này với em thôi ư, em đã sớm biết rồi."
Tuệ An: "Đúng vậy, thế nhưng mà chuyện này..."
Thần Quang: "Thôi được rồi, chị không có chuyện gì nữa đúng chứ? Không có chuyện gì thì em xin phép về nhà trước."
Tuệ An có chút không thể tin được mà nhìn về phía Thần Quang, vẻ mặt của Thần Quang rất bình tĩnh, giống như căn bản không thèm để ý đến những chuyện này. Cô ta cắn răng: "Người đàn ông nhà em và Vương Thúy Hồng làm với nhau thành quả là một đứa bé, em cũng không thèm để ý chút nào sao? Cái này không giống với em chút nào cả Thần Quang à!"
Thần Quang nhìn sư tỷ của cô, thở dài: "Sư tỷ, em cũng không thèm để ý, em càng không có gì phải khổ sở, không phải là chị nên thở phào nhẹ nhõm sao, chị là sư tỷ tốt của em, nhìn thấy em không có bị đả kích, hẳn là chị phải vui mừng thay cho em chứt"
Tuệ An: "..."
Đột nhiên cô ta không biết nói cái gì nữa.
Thần Quang nghiêng đầu chỉ trích sư tỷ của cô: "Hay là sư tỷ chạy tới nói cho em biết cái này, mục đích chính là vì muốn nhìn thấy em phát hoảng rồi khổ sở, muốn thấy dáng vẻ lúc em bị đả kích, muốn nhìn em rơi lệ khóc oà lên ở đây, hay là chị đang muốn đồng tình với em ư?"
Tuệ An lúng túng muốn chết: "Thần Quang, sao em lại nói như vậy, chị nghe được tin tức nên trông mong từng giờ từng phút đến nói cho em biết, chị đây là vì muốn tốt cho em thế mà em lại trách chị ư? Chẳng lễ người đàn ông nhà em làm lớn bụng người phụ nữ khác, thân là chị đây lại nên giấu diếm em hay sao?"
Thần Quang: "Được rồi, cám ơn lòng tốt của chị, sư tỷ à, chị đối với em thật tốt quá đi, còn cố ý nói cho em biết tin tức bất hạnh như vậy nữa." Tuệ An: "..."
Tuệ An càng không biết nên nói thêm gì nữa, cô ta trầm mặc nhìn Thần Quang, đột nhiên dùng một loại giọng điệu khác thường nói: "Thần Quang à, em thay đổi rồi, em không còn là Thần Quang trước kia nữa."
Thần Quang gật đầu: "Đúng vậy đó ạ, em bây giờ đã thay đổi, em không phải Thần Quang trước kia, nhưng mà em vẫn cảm thấy như vậy rất tốt."
Tuệ An: "Này em!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận