Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 212
Chương 212Chương 212
Vài người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng an ủi cô: "Chuyện này khẳng định là sai, chỉ là đồn đoán mà thôi, nếu Cửu Phong coi trọng Vương Thúy Hồng thì đã sớm cưới cô ta rồi, cớ sự gì mà để đến nông nỗi này được chứ? Hơn nữa Cửu Phong cũng không phải loại người như vậy!"
Thần Quang tức giận: "Người đàn ông nhà tôi đương nhiên không phải loại người như vậy, rốt cuộc sao lại loan truyền bậy bạ vô căn cứ như thế? Làm sao có thể lan truyền tin đồn về người khác một cách bậy bạ như vậy? Người đàn ông trong sạch thì không phải là trong sạch sao?"
Mọi người: "..."
Hiện tại cô đang rất khó chịu, không ngờ rằng cô lại khó chịu nhiều đến thế, Thần Quang còn muốn thay người đàn ông nhà cô đòi lại công bằng.
Nhưng mà cô nói đúng, người đàn ông trong sạch thì cũng vẫn là trong sạch, không thể hủy hoại thanh danh của người khác như vậy!
Mọi người cùng nhau giúp cô đánh dẹp chuyện nhảm kia, mắng bên kia không liêm si nói nhảm phá hoại người khác, thuận tiện mắng luôn Vương Thúy Hồng, dù sao thì Vương Thúy Hồng tự nhận mình to bụng mà không có cha đứa bé, vậy thì mắng cô ta là tuyệt đối không sai.
Vào những ngày này, sau khi kết thúc lớp học chữ, Thân Quang mang theo sách của lớp học chữ chuẩn bị trở về thì thấy sư tỷ của cô đến gần.
Từ lúc sư tỷ của cô bị phát hiện từng thông đồng với tên Phùng Thạch Đầu gì đó, thanh danh tan nát, người người khinh bỉ.
Nhưng mà cô ta nghĩ thoáng, người khác khinh bỉ thì khinh bỉ, chỉ cần Vương Hữu Điền không ầm ï ly hôn với cô ta thì có như thế nào cũng được, dù sao nếu phải rời khỏi nơi này thì cô ta cũng không có nhà nào khác để vê.
Sau này cô ta khóc lóc tỏ thái độ, giơ lên trời xin thề, lại dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn kia, cuối cùng cũng khiến cho Vương Hữu Điền tin tưởng, người vợ này mặc dù quá khứ không đứng đắn, nhưng hiện tại được gả cho hắn một lòng muốn sống với hắn hết mình.
Dân nông thôn mà có thể cưới một người vợ đã là không tệ rồi, chung quy tốt hơn so với cả đời làm một tên ế vợ.
Cho nên sau khi Vương Hữu Điền hòa hoãn lại, cho dù lúc ra ngoài trên mặt không vẻ vang øì, phải trốn tránh người khác mà đi, nhưng cũng nên nghĩ cho thông suốt, người vợ này vẫn phải giữ lại bên cạnh hắn.
Mà trong lòng người khác tuy khinh bỉ Tuệ An, nhưng mà thấy hiện tại cô ta tuân theo quy củ, mọi người cũng không bàn tán thêm gì nữa, có điều không thể phủ định toàn bộ, tốt xấu gì cũng nên chừa cho người ta con đường sống chứ đúng không?
Vì vậy cuộc sống của Tuệ An ở đại đội sản xuất Hoa Câu Tử dù không tốt đẹp gì, nhưng tạm thời vẫn có thể sống, chỉ là không được người ta ưa thích mà thôi.
Tuệ An không được người trong thôn ưa thích, cô ta giống như một con chuột lặng lẽ chạy ngang qua đường không một tiếng động để đến tìm Thần Quang, mắt thấy Thần Quang được một đám phụ nữ vây quanh từ lớp học chữ đi ra, sau đó còn nói nói cười cười, trên mặt Thần Quang ửng hồng sáng mịn, mặc trên người áo bông mới tỉnh cùng áo khoác thật đẹp, trong lòng cô ta đang đau đớn tột cùng.
Sư muội của cô ta quả nhiên là sư muội có phúc, nhờ có phúc khí này mà sư muội cô mới có thể trải qua cuộc sống một cách tốt đẹp như thết
Tuệ An thở sâu, rốt cuộc cũng quyết tâm đi qua phía Thần Quang.
Người bên cạnh nhìn thấy Tuệ An, vốn bộ dạng đang cười nói vui vẻ nhất thời thay đổi, trên môi vẫn là nụ cười nhưng ánh mắt nhìn Tuệ An thì hơi khác lạ.
Tuệ An hiểu được ý nghĩ trong mắt những người đó, cô ta sẽ không bị đuổi khỏi đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, nhưng vĩnh viễn không được các cô ấy tiếp nhận nữa, ở trong mắt các cô ấy thì Tuệ An là người thấp hèn, không xứng đáng để được quan tâm. Tuệ An: "Sư muội à, chị có vài chuyện muốn nói với em."
Thần Quang: "Chuyện gì vậy, chị cứ nói thẳng ra đi"
Vài người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng an ủi cô: "Chuyện này khẳng định là sai, chỉ là đồn đoán mà thôi, nếu Cửu Phong coi trọng Vương Thúy Hồng thì đã sớm cưới cô ta rồi, cớ sự gì mà để đến nông nỗi này được chứ? Hơn nữa Cửu Phong cũng không phải loại người như vậy!"
Thần Quang tức giận: "Người đàn ông nhà tôi đương nhiên không phải loại người như vậy, rốt cuộc sao lại loan truyền bậy bạ vô căn cứ như thế? Làm sao có thể lan truyền tin đồn về người khác một cách bậy bạ như vậy? Người đàn ông trong sạch thì không phải là trong sạch sao?"
Mọi người: "..."
Hiện tại cô đang rất khó chịu, không ngờ rằng cô lại khó chịu nhiều đến thế, Thần Quang còn muốn thay người đàn ông nhà cô đòi lại công bằng.
Nhưng mà cô nói đúng, người đàn ông trong sạch thì cũng vẫn là trong sạch, không thể hủy hoại thanh danh của người khác như vậy!
Mọi người cùng nhau giúp cô đánh dẹp chuyện nhảm kia, mắng bên kia không liêm si nói nhảm phá hoại người khác, thuận tiện mắng luôn Vương Thúy Hồng, dù sao thì Vương Thúy Hồng tự nhận mình to bụng mà không có cha đứa bé, vậy thì mắng cô ta là tuyệt đối không sai.
Vào những ngày này, sau khi kết thúc lớp học chữ, Thân Quang mang theo sách của lớp học chữ chuẩn bị trở về thì thấy sư tỷ của cô đến gần.
Từ lúc sư tỷ của cô bị phát hiện từng thông đồng với tên Phùng Thạch Đầu gì đó, thanh danh tan nát, người người khinh bỉ.
Nhưng mà cô ta nghĩ thoáng, người khác khinh bỉ thì khinh bỉ, chỉ cần Vương Hữu Điền không ầm ï ly hôn với cô ta thì có như thế nào cũng được, dù sao nếu phải rời khỏi nơi này thì cô ta cũng không có nhà nào khác để vê.
Sau này cô ta khóc lóc tỏ thái độ, giơ lên trời xin thề, lại dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn kia, cuối cùng cũng khiến cho Vương Hữu Điền tin tưởng, người vợ này mặc dù quá khứ không đứng đắn, nhưng hiện tại được gả cho hắn một lòng muốn sống với hắn hết mình.
Dân nông thôn mà có thể cưới một người vợ đã là không tệ rồi, chung quy tốt hơn so với cả đời làm một tên ế vợ.
Cho nên sau khi Vương Hữu Điền hòa hoãn lại, cho dù lúc ra ngoài trên mặt không vẻ vang øì, phải trốn tránh người khác mà đi, nhưng cũng nên nghĩ cho thông suốt, người vợ này vẫn phải giữ lại bên cạnh hắn.
Mà trong lòng người khác tuy khinh bỉ Tuệ An, nhưng mà thấy hiện tại cô ta tuân theo quy củ, mọi người cũng không bàn tán thêm gì nữa, có điều không thể phủ định toàn bộ, tốt xấu gì cũng nên chừa cho người ta con đường sống chứ đúng không?
Vì vậy cuộc sống của Tuệ An ở đại đội sản xuất Hoa Câu Tử dù không tốt đẹp gì, nhưng tạm thời vẫn có thể sống, chỉ là không được người ta ưa thích mà thôi.
Tuệ An không được người trong thôn ưa thích, cô ta giống như một con chuột lặng lẽ chạy ngang qua đường không một tiếng động để đến tìm Thần Quang, mắt thấy Thần Quang được một đám phụ nữ vây quanh từ lớp học chữ đi ra, sau đó còn nói nói cười cười, trên mặt Thần Quang ửng hồng sáng mịn, mặc trên người áo bông mới tỉnh cùng áo khoác thật đẹp, trong lòng cô ta đang đau đớn tột cùng.
Sư muội của cô ta quả nhiên là sư muội có phúc, nhờ có phúc khí này mà sư muội cô mới có thể trải qua cuộc sống một cách tốt đẹp như thết
Tuệ An thở sâu, rốt cuộc cũng quyết tâm đi qua phía Thần Quang.
Người bên cạnh nhìn thấy Tuệ An, vốn bộ dạng đang cười nói vui vẻ nhất thời thay đổi, trên môi vẫn là nụ cười nhưng ánh mắt nhìn Tuệ An thì hơi khác lạ.
Tuệ An hiểu được ý nghĩ trong mắt những người đó, cô ta sẽ không bị đuổi khỏi đại đội sản xuất Hoa Câu Tử, nhưng vĩnh viễn không được các cô ấy tiếp nhận nữa, ở trong mắt các cô ấy thì Tuệ An là người thấp hèn, không xứng đáng để được quan tâm. Tuệ An: "Sư muội à, chị có vài chuyện muốn nói với em."
Thần Quang: "Chuyện gì vậy, chị cứ nói thẳng ra đi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận