Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 245

Chương 245Chương 245
Cô ta chỉ muốn nói cho cô biết, phải quý trọng người đàn ông này, người đàn ông này rất tốt bụng!
Cô ta chỉ vào bên kia: "Cô xem, anh ấy cố ý mua bánh bao cho cô, anh ấy rất tốt với cô."
Bên kia có không ít người mua bánh bao, hạn chế cung ứng, cần phiếu cơm thì không bàn tới, còn phải xếp hàng, Tiêu Cửu Phong xếp hàng trong đám người.
Thần Quang nghe được điều này, mím môi nở nụ cười, phảng phất có chút ngượng ngùng: "Anh ấy đối với tôi rất tốt, thế nhưng đây không phải là điều nên làm sao?"
Tô Lệ Lệ đột nhiên không muốn nói gì thêm cả.
Cô ta thậm chí bắt đầu cảm thấy vừa rồi khi cô ta nhìn thấy Tiêu Cửu Phong ôn nhu cười nói chuyện với người phụ nữ này, nhìn thấy Tiêu Cửu Phong cố ý đi mua bánh bao cho người phụ nữ này, cô ta nên nhanh chóng rời đi thì hơn.
Cô ta không nên tự cho là mình đúng khi đi bảo nàng dâu nhà người ta chăm sóc người đàn ông nhà người ta cho tốt.
Nói cách khác, cô ta nghĩ mình là ai vậy chứ?
Cô ta nắm chặt tay, dùng sức khống chế cái loại ưu tư khó mà nói cho rõ ràng của mình: "Cô nói đúng... Nói rất đúng, vậy tôi... Vậy tôi đi trước." Nói xong rồi vội xoay người rời đi.
Trong giả định của cô ta, cô ta hẳn là tới đây nói chuyện với người vợ này của Tiêu Cửu Phong, nói cho cô biết Tiêu Cửu Phong ưu tú cỡ nào, để cho cô biết quý trọng Tiêu Cửu Phong.
Nhưng trên thực tế, cô ta đi tới và đón nhận một trận đả kích.
Cô vợ nhỏ này, nhìn đơn thuần ngây thơ, nhưng kỳ thật từng lời mà cô nói ra đều là dao, đều có thể cứa vào lòng người.
Thần Quang thấy cô ta rời đi, vội vàng nói: "Cô không nói chuyện với anh ấy à? Anh ấy sắp quay lại đây rồi."
Tô Lệ Lệ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tiêu Cửu Phong quả nhiên đang đi về phía này.
Cô ta cắn môi, nói với mình, cũng là nói với Thần Quang: "Không được... Tôi cũng không có gì để nói."
Nói xong, cô ta nhìn Thần Quang một cái: "Chúc hai người hạnh phúc, chúc hai người đầu bạc răng long."
Thần Quang nở nụ cười, cô có thể cảm nhận được đối phương là chân thành chúc phúc, cảm kích nói: "Cảm ơn cô!"
Tô Lệ Lệ vội vàng rời đi, chìm trong đám người, không biết đi đâu, Thần Quang nghĩ, chẳng lẽ cô ta vẫn luôn chờ Tiêu Cửu Phong, muốn gặp lại Tiêu Cửu Phong một lần sao? Hay là nói muốn gặp cô một lân?
Đang nghĩ như vậy thì giọng của Tiêu Cửu Phong vang lên bên tai: "Em đang cười cái gì vậy?"
Thần Quang liếc nhìn anh một cái: "Vừa rồi một trong những người theo đuổi anh đến tìm em."
Người theo đuổi ư?
Tiêu Cửu Phong nhất thời nhíu mày: "Em học từ này ở đâu thế?"
Thần Quang: "Đọc sách mà ra đó al"
Tiêu Cửu Phong càng thêm nghỉ hoặc: "Trong sách mà anh mua cho em có loại từ này sao?"
Thần Quang phì cười, sau khi cười xong: "Có phải anh đã sớm nhìn thấy nên cố ý không tới đây phải không?"
Tiêu Cửu Phong còn đang suy nghĩ đến những lời vừa rồi của Thần Quang, anh thở dài: "Phải."
Thần Quang kháng nghị: "Chính anh trêu chọc phụ nữ, người ta đến tìm em gây phiền toái, anh thế mà ở bên cạnh nhìn không để ý tới em!"
Tiêu Cửu Phong: "Phải, em còn cần anh để ý sao? Cái miệng nhỏ nhắn của em, chỉ mấy câu nói là có thể khiến người ta tức giận mà chạy đi rồi."
Thần Quang mở to đôi mắt của mình: "Những øì chúng em nói, anh đều nghe được ư?"
Tiêu Cửu Phong nhướng mày, hừ một tiếng: "Không nghe thấy hết, nhưng cũng không bỏ sót bao nhiêu." Thần Quang ngạc nhiên: "Anh!"
Tiêu Cửu Phong: "Đi thôi, chúng ta vào bến xe buýt nào, nếu không sẽ trễ mất."
Thần Quang không có cách nào khác, đành phải đi theo anh lên bến xe buýt, chẳng qua dọc theo đường đi khó tránh khỏi suy nghĩ, sao lỗ tai của anh lại tốt như vậy chứ!
Mãi cho đến sau đó, bọn họ ngồi xe lắc lư, lắc lư một đường dài làm cô say xe mất rồi, trong lòng khó chịu vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận