Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70
Chương 187
Chương 187Chương 187
Cho dù có không cần cái gì, nhưng cô cũng có thể tâm hoa nộ phóng(*) rồi, Tiêu Cửu Phong thấy vậy liền nhất định phải mua thêm cho cô.
Anh còn mua thêm bánh ngọt trứng gà ở trong huyện thành, còn mua mấy túi bánh quy vạn niên, nói là đặt trong tủ bếp để lúc nào cô cảm thấy đói bụng thì lấy ra ăn.
Cô không thể tin nổi, đây là cái thời đại gì, đồ ăn ngon như vậy mà có thể để ở đó lúc nào muốn ăn thì ăn, cảm giác giống như đang ở trong mộng vậy.
Thậm chí thỉnh thoảng anh còn đi lấy chút thịt ba chỉ không biết từ đâu ra rồi tự mình xuống bếp, nấu mấy món thơm ngát cho cô ăn, anh nói cô quá gầy nên muốn nuôi cô mập thêm một chút.
Thần Quang cảm thấy anh quá cưng chiều mình, cưng chiều quá mức cho phép rồi.
Nhưng mà Tiêu Cửu Phong nói ra lời này không hề tính toán là gì cả.
Anh thích nhất là nâng niu cô ở trên giường, anh nói rằng sợ cô có thể sẽ thông đồng với đàn ông, nhất định phải cho cô ăn no mới được, anh còn nói bên ngoài có không ít đàn ông nhớ thương cô, bảo cô đi ra ngoài phải cẩn thận, còn dặn dò cô không nên tùy tiện nói chuyện với những người đàn ông ngoài kia.
Thời điểm làm tình cao trào, anh thậm chí đã từng nghien răng nghien lợi mà nói bên tai cô, nói rằng hận không thể thoả mãn hơn nữa.
Kỳ thật Thần Quang cũng có chút buồn bực, anh lấy đâu ra nhiều bực tức như vậy chứ, hơn nữa những chuyện này đều là do trước đây chính anh đã cho phép, kết quả hiện tại còn tức giận như thế nữal
Nhưng tất nhiên là cô không dám nói nhiều, cô sợ anh sẽ giận.
Cô phát hiện anh rất khoan dung với mình, để mình tùy ý muốn làm thế nào cũng được, đánh anh bóp anh cắn anh, anh đều chấp nhận cả, thế nhưng không thể nhắc tới những người đàn ông ngoài kia, cái gì mà Vương Hữu Điền, rồi là Vương Kim Long, rồi cái gì mà em trai nhà mẹ đẻ, tất cả đều không được nhắc tới, nếu như vừa nhắc tới thì anh sẽ hăng hái, trực tiếp bế cô lên giường, ép cô làm cho cô mềm nhữn và phải phục tùng anh.
Dần dần cô cũng biết, cô tùy tiện làm gì cũng được, nhưng không thể nhắc tới đàn ông, không được phép nhắc tới, ngàn vạn lần không thể đề cập tới, nếu đề cập tới thì ngày hôm đó có thể sẽ phải nằm sấp ở trên giường nửa ngày.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, bầu trời bên ngoài dần dần lạnh hơn, mắt thấy mùa thu sắp trôi qua, mùa đông cũng sắp đến, Tiêu Bảo Đường càng cần cù tới tìm Tiêu Cửu Phong hơn.
Hắn cảm thấy hứng thú với lúa mì đen mà Tiêu Cửu Phong nhắc tới, hắn hy vọng Tiêu Cửu Phong có thể tự mình đi một chuyến, đích thân đi một chuyến để mua loại lúa mì đen này.
"Nếu như chúng ta có thể trồng loại lúa mì đen năng suất cao này, vậy sau này chúng ta sẽ không cần phải lo lắng gì nữa! Có thể để cho bà con ăn no rồi!"
Khi Tiêu Bảo Đường nói đến chuyện này, ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng, tay hung hăng vung lên, cả người đều mang theo một loại nhiệt tình hăng Say.
Thần Quang không hiểu lúa mì đen, cũng không hiểu chuyện sản lượng lắm, nhưng cô mơ hồ hiểu được, nếu Tiêu Cửu Phong thật sự phải đi một chuyến này, vậy mình phải xa Tiêu Cửu Phong một vài ngày, cô có chút không nỡ, nhưng chuyện này liên quan đến công việc của đại đội sản xuất, cô cũng không muốn níu kéo anh ở nhà làm gì.
Về sau cô cũng không biết chuyện này rốt cuộc đã được quyết định xong hay chưa, Tiêu Cửu Phong không đề cập tới, cô cũng không muốn hỏi, cho dù là có biết hay không biết thì sự tình cũng không có øì thay đổi không phải sao?
Huống hồ gần đây mọi người đều đang bận rộn thu hoạch cao lương.
Đại đội sản xuất Hoa Câu Tử bị sạt lở chủ yếu là phần đất phía Nam, phía Bắc may mắn được bảo vệ nhiều hơn một chút, nhưng phía Bắc cách xa nguồn nước nên đất cát cũng rất cằn cỗi, bình thường cũng không trồng được lúa mì, chủ yếu là trông mấy loại cao lương gì đó. Bây giờ cao lương đã chín, các đại đội sản xuất đều vội vàng đi tới phía Bắc thu hoạch cao lương.
Cho dù có không cần cái gì, nhưng cô cũng có thể tâm hoa nộ phóng(*) rồi, Tiêu Cửu Phong thấy vậy liền nhất định phải mua thêm cho cô.
Anh còn mua thêm bánh ngọt trứng gà ở trong huyện thành, còn mua mấy túi bánh quy vạn niên, nói là đặt trong tủ bếp để lúc nào cô cảm thấy đói bụng thì lấy ra ăn.
Cô không thể tin nổi, đây là cái thời đại gì, đồ ăn ngon như vậy mà có thể để ở đó lúc nào muốn ăn thì ăn, cảm giác giống như đang ở trong mộng vậy.
Thậm chí thỉnh thoảng anh còn đi lấy chút thịt ba chỉ không biết từ đâu ra rồi tự mình xuống bếp, nấu mấy món thơm ngát cho cô ăn, anh nói cô quá gầy nên muốn nuôi cô mập thêm một chút.
Thần Quang cảm thấy anh quá cưng chiều mình, cưng chiều quá mức cho phép rồi.
Nhưng mà Tiêu Cửu Phong nói ra lời này không hề tính toán là gì cả.
Anh thích nhất là nâng niu cô ở trên giường, anh nói rằng sợ cô có thể sẽ thông đồng với đàn ông, nhất định phải cho cô ăn no mới được, anh còn nói bên ngoài có không ít đàn ông nhớ thương cô, bảo cô đi ra ngoài phải cẩn thận, còn dặn dò cô không nên tùy tiện nói chuyện với những người đàn ông ngoài kia.
Thời điểm làm tình cao trào, anh thậm chí đã từng nghien răng nghien lợi mà nói bên tai cô, nói rằng hận không thể thoả mãn hơn nữa.
Kỳ thật Thần Quang cũng có chút buồn bực, anh lấy đâu ra nhiều bực tức như vậy chứ, hơn nữa những chuyện này đều là do trước đây chính anh đã cho phép, kết quả hiện tại còn tức giận như thế nữal
Nhưng tất nhiên là cô không dám nói nhiều, cô sợ anh sẽ giận.
Cô phát hiện anh rất khoan dung với mình, để mình tùy ý muốn làm thế nào cũng được, đánh anh bóp anh cắn anh, anh đều chấp nhận cả, thế nhưng không thể nhắc tới những người đàn ông ngoài kia, cái gì mà Vương Hữu Điền, rồi là Vương Kim Long, rồi cái gì mà em trai nhà mẹ đẻ, tất cả đều không được nhắc tới, nếu như vừa nhắc tới thì anh sẽ hăng hái, trực tiếp bế cô lên giường, ép cô làm cho cô mềm nhữn và phải phục tùng anh.
Dần dần cô cũng biết, cô tùy tiện làm gì cũng được, nhưng không thể nhắc tới đàn ông, không được phép nhắc tới, ngàn vạn lần không thể đề cập tới, nếu đề cập tới thì ngày hôm đó có thể sẽ phải nằm sấp ở trên giường nửa ngày.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, bầu trời bên ngoài dần dần lạnh hơn, mắt thấy mùa thu sắp trôi qua, mùa đông cũng sắp đến, Tiêu Bảo Đường càng cần cù tới tìm Tiêu Cửu Phong hơn.
Hắn cảm thấy hứng thú với lúa mì đen mà Tiêu Cửu Phong nhắc tới, hắn hy vọng Tiêu Cửu Phong có thể tự mình đi một chuyến, đích thân đi một chuyến để mua loại lúa mì đen này.
"Nếu như chúng ta có thể trồng loại lúa mì đen năng suất cao này, vậy sau này chúng ta sẽ không cần phải lo lắng gì nữa! Có thể để cho bà con ăn no rồi!"
Khi Tiêu Bảo Đường nói đến chuyện này, ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng, tay hung hăng vung lên, cả người đều mang theo một loại nhiệt tình hăng Say.
Thần Quang không hiểu lúa mì đen, cũng không hiểu chuyện sản lượng lắm, nhưng cô mơ hồ hiểu được, nếu Tiêu Cửu Phong thật sự phải đi một chuyến này, vậy mình phải xa Tiêu Cửu Phong một vài ngày, cô có chút không nỡ, nhưng chuyện này liên quan đến công việc của đại đội sản xuất, cô cũng không muốn níu kéo anh ở nhà làm gì.
Về sau cô cũng không biết chuyện này rốt cuộc đã được quyết định xong hay chưa, Tiêu Cửu Phong không đề cập tới, cô cũng không muốn hỏi, cho dù là có biết hay không biết thì sự tình cũng không có øì thay đổi không phải sao?
Huống hồ gần đây mọi người đều đang bận rộn thu hoạch cao lương.
Đại đội sản xuất Hoa Câu Tử bị sạt lở chủ yếu là phần đất phía Nam, phía Bắc may mắn được bảo vệ nhiều hơn một chút, nhưng phía Bắc cách xa nguồn nước nên đất cát cũng rất cằn cỗi, bình thường cũng không trồng được lúa mì, chủ yếu là trông mấy loại cao lương gì đó. Bây giờ cao lương đã chín, các đại đội sản xuất đều vội vàng đi tới phía Bắc thu hoạch cao lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận