Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 126

Chương 126Chương 126
"Cũng không có..." Thần Quang ngẫm lại, thanh âm mềm dịu xuống: "Nhưng mà dựa vào cái gì em lo lắng cho anh như vậy, anh còn cười em."
"Em không thích anh cười?"
".. Hình như cũng không phải." Thần Quang lại hừ hừ một tiếng: "Chính là cảm thấy anh cười rộ lên là cười xấu xa."
"Phải không?" Bản thân Tiêu Cửu Phong trước giờ không biết: "Anh cười trông rất xấu xa sao?"
Thần Quang trực tiếp trở mình qua, đối mặt Tiêu Cửu Phong: "Đúng, chẳng lẽ anh không cảm thấy vậy sao? Anh cười rộ lên chính là dáng vẻ rất xấu xa, chính là đang cười nhạo em!"
Cô đột nhiên nhớ tới, lúc cô vừa tới nhà anh, thời điểm đó, anh cười rộ lên khiến cô cảm thấy anh chính là đang chê cười người khác!
Tiêu Cửu Phong thu lại nụ cười, tự vuốt cằm mình: "Thì ra anh cười rộ lên còn có hiệu quả này?"
Anh nói vậy, ngược lại khiến Thần Quang ngượng ngùng.
Thần Quang nỗ lực suy nghĩ: "Kỳ thực cũng không phải, thế nhưng, thế nhưng anh chính là đang chê cười em."
Tiêu Cửu Phong hơi tới gần cô: "Vậy sao? Vậy em cảm thấy anh đang chê cười em cái gì?" Hơi thở nóng bỏng ở ngay trước mặt, thanh âm trầm thấp của người đàn ông phang phất như mộng vậy, đột nhiên tim Thần Quang đập rộn lên.
Cô cắn môi: "Anh có thể chính là cười nhạo em ngốc."
Tiêu Cửu Phong: "Vậy em... Ngốc sao?"
Thần Quang suy nghĩ một chút: "Có thể so với anh thì có chút ngốc."
Anh tài giỏi như vậy, đương nhiên cô không so được.
Nhưng mà Thần Quang cũng không có gì mất mát, nếu mọi người đều tài giỏi như anh, vậy còn có thể lộ ra năng lực của anh sao?
Tiêu Cửu Phong: "Vậy em để cho anh cười một chút, hình như cũng không sao nhỶ?"
Thần Quang gật đầu: "Ừm."
Sau khi gật đầu, cô đột nhiên cảm thấy không đúng. Đây coi như là cái gì với cái gì, anh chính là bày ra cái bẫy để cho cô chui vào, thiệt thòi cô còn thật sự chui vào.
Cô lập tức trợn tròn tròng mắt, tức giận lên án: "Anh thật xấu xa!"
Nói xong, nắm lấy bàn tay to của anh, ném sang một bên!
"Em không thèm để ý anh nữa!"
**************%**% Buổi tối hôm nay, Thân Quang tỉnh lại lần thứ hai là do bị tiếng sấm đánh thức, tiếng sấm rất lớn, ầm ầm, tựa như âm thanh kia vang lên ngay bên tai.
Đời này cô chưa từng thấy qua tiếng sấm vang lớn như vậy.
Thần Quang sợ hãi, cơ hồ là lộn nhào bò vào trong ngực Tiêu Cửu Phong, nắm chặt cánh tay anh không buông ra.
Tiêu Cửu Phong vội vàng ôm cô, bàn tay to đặt trên lưng cô, thấp giọng ở bên tai cô dỗ dành: "Không có việc gì, sấm ở bên ngoài, chúng ta Ở trong nhà, không có việc gì."
Có lẽ là giọng nói của anh có hiệu quả, Thần Quang rất nhanh thì đã không còn sợ nữa.
Thần Quang ngẩng mặt lên: 'Anh Cửu Phong, sấm này sao lại có tiếng vang lớn như vậy, em làm sao lại cảm thấy trời sắp sụp xuống rồi."
Tiêu Cửu Phong: "Trời sẽ không sụp, chỉ là mưa to mà thôi, là bão táp."
Hơn nữa, đây có thể là một cơn bão chưa từng thấy trước đây.
Nói đến đây, Tiêu Cửu Phong hơi nhíu mày.
Ở thế giới kia của anh cũng từng trải qua một đoạn niên đại như bây giờ, đại khái kéo dài mười năm, bọn họ sau này gọi thời đại đó là mười năm đặc thù, nhưng đoạn lịch sử kia trong trí nhớ của anh cùng với sự việc phát sinh bây giờ đại khái là có quỹ tích tương đồng, nhưng chỉ tiết cụ thể cũng không giống nhau, cho nên anh cũng từng suy đoán qua, hẳn là cũng không cùng một không gian, hoặc là xảy ra thời gian vặn vẹo, cho nên hết thảy cùng lịch sử mà anh biết cũng không hoàn toàn giống nhau.
Anh cũng không biết ở một khu vực nào đó, thế mà lại có một trận bão lớn như vậy, anh chỉ căn cứ vào một ít tình huống mà suy đoán.
Bây giờ suy đoán này dường như đã trở thành sự thật.
Đây sẽ là một cơn bão lớn chưa từng có từ trước tới nay, sẽ dẫn đến sạt lở sườn núi, gây ra lở đất, cây trồng sẽ bị ảnh hưởng, về phần cánh đồng lúa mì, chắc là cũng nằm trong phạm vi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận