Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 857 - Miểu sát (2)

Miểu sát (2)
Sau khi sĩ quan trung úy trên lôi đài xác nhận Lâm Tinh Hải thật sự là thiếu tá thông qua huy hiệu của đối phương, mặc dù Thôi Minh vẫn có cảm giác hơi khó tin nhưng hắn lập tức đưa ra quyết định.
“Được, nếu đã vậy ta sẽ chấp nhận sự thuyết phục bằng vũ lực của ngươi, hy vọng ngươi đừng hối hận.” Thôi Minh trầm giọng nói.
Cái gọi là thuyết phục bằng vũ lực cũng là một phương thức độc đáo để giải quyết tranh chấp trong hoàn cảnh mạt thế, đó chính là hai người trực tiếp đánh một trận.
Mà mặc kệ thắng thua, chuyện lúc trước đều sẽ xóa bỏ.
Cách này thường được dùng để giải quyết một số tranh chấp ngoài miệng.
Nghe đối phương đồng ý, cuối cùng Lâm Tinh Hải cũng nở nụ cười, mặc dù tốn khá nhiều nước bọt nhưng rốt cuộc vẫn đạt được mục đích.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn chậm rãi đi đến lôi đài.
Lúc này đám người vây xem cũng càng ngày càng đông.
Hết cách rồi, Lâm Tinh Hải tuy là tân sinh nhưng lại trực tiếp đạt được danh hiệu đệ nhất thiên tài học viện Đông Hải, chuyện này đừng nói là ở ba trường lớn mà dù là trường trung học bình thường cũng chưa từng nghe thấy.
Cho nên lúc này nghe nói tân sinh học viện Đông Hải tên Lâm Tinh Hải này lại muốn khiêu chiến học viên năm 4 đại học Thủ Đô, mọi người bỗng chốc đều chú ý tới hắn.
Đặc biệt là học sinh học viện Đông Hải vây tới càng đông hơn.
Một mặt họ cũng muốn xem thử thực lực của Lâm Tinh Hải.
Một mặt khác là vì tình hình hiện tại khá bất lợi cho học viện Đông Hải của họ, bọn họ đều muốn biết liệu Lâm Tinh Hải có xứng với danh hiệu đệ nhất thiên tài hay không.
“Ngươi cẩn thận chút, bất luận thắng bại ra sao cũng đừng để bị thương, nếu không sẽ ảnh hưởng đến giải đấu vòng tròn giữa các trường lần này rồi lại mất nhiều hơn được.” Lúc này Quan An đang yên lặng quan sát nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở Lâm Tinh Hải.
Tuy nói Lâm Tinh Hải có vẻ hết sức tự tin nhưng hắn không nghĩ rằng một Huyết Khí cảnh thực sự có thể thắng nổi một Tố Thể cảnh trung kỳ.
Nhưng hắn tin rằng chỉ cần sắp tới trong lúc chiến đấu, Lâm Tinh Hải thể hiện được thực lực siêu việt của một thiên tài là đủ để gia tăng sĩ khí cho họ rồi.
Vì những lời Thôi Minh vừa nói thực ra cũng chẳng sai, học viện Đông Hải của họ giờ đang tụt hạng, đúng là đang cần một thiên tài đứng ra chống đỡ cho dù chỉ là về mặt tinh thần cũng được.
“Được rồi, cảm ơn đã quan tâm.” Lâm Tinh Hải lễ phép gật đầu ngỏ ý cảm ơn.
Đồng thời hắn nhìn xuống dưới lôi đài sau đó phát hiện nhiều người đang tụ tập đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Lâm Tinh Hải chỉ cần hơi nghiêng tai lắng nghe đã có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của các sinh viên học viện Đông Hải kém hơn nhiều so với sinh viên Đại học Thủ đô.
“Xem ra mình phải thể hiện chút thực lực thực sự để nâng cao sĩ khí cho bọn họ thôi.” Lâm Tinh Hải cảm thán trong lòng.
“Hai người vào vị trí chuẩn bị đi. Theo quy định của quân đội, trong lúc thuyết phục bằng vũ lực không được phép khiến đối thủ tử vong hoặc gây ra thương tật nghiêm trọng.” Sau khi báo cáo danh tính hai bên, lúc này vị trung úy trên lôi đài nói với giọng điệu giải quyết việc chung.
Thôi Minh vừa lùi về sau vừa rút ra một song nhận cự phủ từ mép võ đài.
Mặc dù hắn thiên về phòng ngự nhưng vũ khí lại không phải loại thuần phòng ngự, đương nhiên loại song nhận cự phủ này có lưỡi búa vô cùng rộng, lúc cần hoàn toàn có thể coi nó như một tấm khiên cỡ nhỏ.
Sau khi cầm lấy vũ khí, Thôi Minh lập tức phóng ra dị năng phòng ngự của Thần Ma Thể với huyết khí chi lực hộ thể.
Hai cánh tay của hắn cùng thân thể bỗng chốc trở nên cường tráng, trên da mọc ra một lớp biểu bì, cơ thể hắn được bao phủ bởi một tầng phòng hộ bằng huyết khí chi lực dày đặc, những chiếc khiên kim loại ngưng tụ bao quanh cơ thể hắn.
Giờ khắc này, chỉ trong nháy mắt hắn đã tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất.
Mặc dù hắn không nghĩ rằng Lâm Tinh Hải có thể thắng mình nhưng thân là cao tài sinh của đại học Thủ Đô, sao hắn lại không hiểu lúc sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực chứ.
Trước khi hoàn toàn đánh bại Lâm Tinh Hải, hắn tuyệt đối sẽ không cho đối phương bất kỳ cơ hội lội ngược dòng nào.
Song khi hắn đã chuẩn bị xong xuôi sau đó nhìn về phía Lâm Tinh Hải, hắn bỗng sửng sốt trong nháy mắt.
Bởi vì lúc này Lâm Tinh Hải chẳng làm gì khác ngoài việc lui về khu chuẩn bị, ngay cả cầm vũ khí trong tay cũng không.
“Được lắm, hi vọng lát nữa ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy.” Cảm giác bị xem thường này lập tức khiến trong lòng Thôi Minh dâng lên một cơn giận vô hình.
Hắn hạ quyết định rồi, lát nữa không thể tùy tiện kết thúc trận đấu được mà phải làm nhục mặt đối phương thôi.
Nhưng Lâm Tinh Hải chẳng buồn để ý tới đối phương mà hắn nhìn về phía trọng tài bên cạnh rồi nói: “Ta cũng chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận