Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1034 - Thực lực thống trị chiến trường (4)

Thực lực thống trị chiến trường (4)
“Đây chỉ là việc nhỏ, ngươi chờ một lát, ta hỏi Bộ Tham mưu.” Cốc Nham lập tức nói.
Cốc Nham nhanh chóng dùng một loại máy truyền tin đặc biệt liên lạc với Bộ Tham mưu và có được đáp án.
“Bây giờ thầy của ngươi đang đứng ở khu vực C-501, nhưng hắn thuộc về nhân viên cơ động, cần phải chạy tới các nơi cứu viện bất cứ lúc nào, bây giờ ngươi chạy tới chưa chắc đã có thể gặp được, hay là ta nhờ bên phía Bộ Tham mưu truyền tin, bảo đối phương tới đây một chuyến?” Cốc Nham đưa ra ý kiến của mình.
Vì tiện cho việc chỉ huy, quân đội đã chia thành phố Trường Thạch thành nhiều khu vực, hơn nữa đã đánh số, vì thế Lâm Tinh Hải nghe thấy đánh số là biết vị trí của Tả Văn Diệu.
“Không cần, nơi đây cũng chỉ cách khu vực C-501 khoảng mười kilomet, cho dù hắn không ở đó, ta đi tìm ở gần đó là được.” Lâm Tinh Hải nói rồi khẽ vẫy tay, thân hình loé lên, lập tức rời khỏi đây.
Cốc Nham vốn định khuyên nhủ thêm, nhưng nhìn thấy tốc độ Lâm Tinh Hải bộc phát, hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, lập tức ngậm miệng lại.
“Đúng là quái vật!” Cuối cùng, hắn chỉ có thể cảm thán một câu như vậy, mà trong khi cảm thán, trong lòng hắn lại đột nhiên xuất hiện một loại hy vọng.
Đó là hy vọng về tương lai của nhân loại.

Lúc này, hai người Tả Văn Diệu và Trần Vũ Thạch vừa trải qua một trận chiến lớn.
Hai người bọn họ đều am hiểu tấn công. Vì thế, sau khi quay về, bọn họ trực tiếp ghép thành một tiểu tổ cứu viện, lao tới chiến trường các nơi cứu viên.
Lúc này, hai người đều thở hồng hộc xụi lơ trên mặt đất, trước mặt bọn họ là một con Tử Trảo đã bị chém đứt đầu, mà cách đó không xa còn có một con Spitger.
“Đau thật đó! Ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, trên người ta sẽ không còn phần nào là hoàn hảo nữa.” Trần Vũ Thạch sờ ngực, trong trận chiến vừa rồi, xương sườn của hắn đã trực tiếp bị gãy ba cây.
“Chậc, không bị thương nội tạng là ngươi nên cười trộm rồi! Xử lý miệng vết thương nhanh lên, chắc là sắp phải chạy tới chiến trường tiếp theo rồi.” Tả Văn Diệu nói rồi dùng sức bẻ cánh tay, đưa khớp xương bị trật quay về vị trí cũ.
Cùng lúc đó, một viên đan dược chữa thương cũng bị hắn nuốt vào trong bụng và biến thành năng lượng cuồn cuộn, làm dịu lại miệng vết thương ở các nơi trên cơ thể.
Trần Vũ Thạch ở bên cạnh thấy vậy cũng chỉ có thể chịu đựng đau đớn, dùng sức bẻ từng chiếc xương sườn của mình quay về vị trí cũ. Sau đó lại lấy đan dược ra nuốt vào, bắt đầu nhanh chóng chữa thương.
Thật ra, loại vết thương gãy xương như bọn họ đã có thể nói là bị thương nặng.
Nhưng bây giờ thời gian cấp bách, vì thế, trừ khi là loại vết thương nội tạng xuất huyết hoặc vết thương nguy hiểm đến tính mạng, hoặc là cụt tay cụt chân ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu mới có thể quay về chữa trị.
Nếu không đều sẽ tự xử lý, ít nhất phải thủ vững đến khi trận chiến này kết thúc.
Đương nhiên, không phải bên phía quân bộ không làm gì cả. Bọn họ sẽ phát các loại đan dược chữa thương như không cần tiền, bây giờ thứ đang cạnh tranh chính là nội tình.
Hai người Tả Văn Diệu còn chưa chữa thương được một phút thì máy tính đeo trên cổ tay đã bắt đầu chấn động.
“Tần suất này đúng là cao! Không có được năm phút nghỉ ngơi, đúng là muốn mạng, hy vọng mục tiêu cứu viện lần này xa một chút, trên đường chạy đến có thể khôi phục thêm một chút.” Tả Văn Diệu vừa nói thầm vừa mở máy tính đeo trên cổ tay ra xem.
“Là khu C-510, cách chúng ta cũng không xa, chạy tới đó nhanh lên! Nếu bọn họ chịu đựng được, bên phía Bộ Tham mưu cũng sẽ không phát nhiệm vụ tới đây.” Lúc này, Trần Vũ Thạch đã điều tra xong tin tức và nói.
Tả Văn Diệu nhẹ giọng than một tiếng, hắn đang định nhích người thì đột nhiên vẻ mặt thay đổi, nhìn về nơi nào đó ở phía xa.
Bình thường mà nói, không có ai lúc nào cũng chú ý tới bất cứ vật gì trong phạm vi tra xét của lực cảm giác của mình, dù sao thì nếu làm vậy, lượng thông tin cần phải xử lý cũng quá lớn.
Người có tu vi Thần Ma cảnh hậu kỳ như Tả Văn Diệu có thể trực tiếp phát hiện trong phạm vi hơn ba mươi nghìn mét. Trong phạm vi này, sinh vật thâm uyên nhiều cỡ nào, nếu phải chú ý từng con một thì chắc chắn lượng thông tin phản hồi sẽ lớn tới nỗi nổ tung.
Vì thế, bọn họ chỉ chú ý tới một vài chuyện đặc biệt. Ví dụ như trong phạm vi cảm giác xuất hiện một hơi thở mạnh mẽ nào đó, hoặc là một vài tình huống tương đối khác thường.
Lúc này, Tả Văn Diệu đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó đang nhanh chóng tới gần. Hơn nữa, tốc độ của nó có thể nói là khủng bố, hắn lập tức phát hiện ra trước.
Nhưng biểu tình trên mặt hắn nhanh chóng từ cảnh giác biến thành ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận