Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1040 - Thay đổi chiến cuộc (5)

Thay đổi chiến cuộc (5)
Nhưng dưới trạng thái Tăng Tốc Thời Gian thì hoàn toàn khác. Kẻ địch chậm như vậy, hắn có thể nhanh chóng tìm kiếm lỗ hổng phòng ngự rồi thong dong ra đao. Một đao vốn cực kỳ cương mãnh lại được hắn chém ra cảm giác vô cùng linh hoạt.
Cho đến đao cuối cùng, hắn mới có thể né tránh tất cả phòng ngự của đối phương một cách khéo léo như vậy, một đao đứt đầu.
Nhìn thấy Trần Vũ Thạch thò qua lôi kéo làm quen, Lâm Tinh Hải cũng không khách sáo nữa. Hắn trực tiếp tỏ vẻ ngưỡng mộ của mình, đặc biệt là cực kỳ tò mò, muốn hiểu biết về Cuồng Huyết Thập Tam Đao có lực công kích mạnh mẽ.
Lần này đến lượt Trần Vũ Thạch rối rắm, nhưng cuối cùng, hắn nhớ tới bí pháp một kích liều mạng Lâm Tinh Hải lấy ra, cắn răng tỏ vẻ chờ sau khi trận chiến này kết thúc, hắn có thể dạy Cuồng Huyết Thập Tam Đao của mình cho Lâm Tinh Hải.
Ba người vừa nói chuyện với nhau vừa đi, chỉ để lại Dương Tuấn Đạt và các binh lính ngây ngốc đứng tại chỗ không biết làm sao.
Bởi vì mọi chuyện xảy ra thật sự quá nhanh, toàn bộ quá trình từ lúc ba người đến tới khi giết chết Thiết Giáp Thi và đi cũng chỉ khoảng mười giây.
Thậm chí đến khi đối phương đi, bọn họ mới sôi nổi phản ứng lại.
“Trưởng quan, cường giả Thần Ma cảnh đó là ai? Thực lực lại khủng bố như vậy, mười đao đã chém chết Thiết Giáp Thi được xưng là có lực phòng ngự mạnh nhất. Nếu gặp được zombie biến dị lực phòng ngự không quá mạnh, chẳng phải một hai đao là có thể giết chết sao?” Có người ngạc nhiên cảm thán.
Dương Tuấn Đạt không hé răng. Bởi vì hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Trên thực tế, hắn thân là Tố Thể cảnh nên biết càng nhiều chuyện hơn nhóm binh lính cấp dưới này.
Dựa theo hiểu biết của hắn, trước khi Thần Ma cảnh trùng tu Tuỵ Phủ cảnh, dù điều khiển cơ giáp cấp truyền kỳ cũng chưa chắc có thể đánh thắng zombie biến dị cấp 4 cùng đẳng cấp.
Nhưng cường giả Thần Ma cảnh vừa đến, dưới tình huống không có cơ giáp đã giết chết con zombie biến dị đó một cách vô cùng đơn giản.
Loại cảm giác này giống như là Thần Ma cảnh đánh Tố Thể cảnh vậy. Nếu không phải hắn chắc chắn mình không cảm giác sai hơi thở của đối phương thì hắn cũng nghi ngờ, người trước mắt đã vượt qua Thần Ma cảnh.
Đúng lúc này, kênh thông tin của Dương Tuấn Đạt vang lên, hơn nữa còn lập tức nghe máy.
Hắn biết rõ, có loại quyền hạn này cũng chỉ có bên phía Bộ Tham mưu.
“Trạm gác số 135 các ngươi còn có thể kiên trì bao lâu? Ta vừa báo cáo tình hình của ngươi lên, chúng ta đã điều chỉnh kế hoạch tác chiến tiếp theo, ba mươi giây sau sẽ có một nhóm không quân bay tới trên không chỗ các ngươi, kiên trì.” Thông tin vừa mở ra, người đối diện đã vội vàng nói.
“Không cần.” Dương Tuấn Đạt trả lời theo bản năng, giọng điệu hơi mơ hồ.
Đầu bên kia im lặng một lát rồi hỏi, “Trạm gác đã bị công phá rồi sao? Vậy bây giờ ngươi lập tức dẫn dắt số binh lính còn lại chạy tới trạm gác số 136 bên cạnh, giúp đỡ bên đó phòng ngự, nhất định không thể ném cứ điểm này nữa.”
“Ặc… Không phải, ngươi hiểu nhầm rồi.” Dương Tuấn Đạt vội vàng giải thích: “Ý của ta là nguy cơ đã được giải trừ, vừa rồi có một cường giả Thần Ma cảnh tới đây, chưa đầy mười giây đã giết chết con Thiết Giáp Thi đó.”
Nghe thấy đáp án này, đầu bên kia rõ ràng im lặng một lát, sau đó mới tiếp tục hỏi: “Tới cứu viện chỉ có một cường giả Thần Ma cảnh à?”
“Đúng vậy!” Dương Tuấn Đạt trả lời theo bản năng, nhưng hắn lập tức phản ứng lại, “À… Ta nói nhầm, có tổng cộng ba người tới cứu viện.”
Vừa rồi, chấn động Trần Vũ Thạch mang tới cho hắn quá lớn làm cho hắn suýt nữa bỏ qua hai người Tả Văn Diệu và Lâm Tinh Hải đi theo bên cạnh.
“Ba người ư?” Giọng nói bên kia máy truyền tin có vẻ càng nghi ngờ.
“Đúng vậy, ba người, nhưng có một người không phải là cường giả Thần Ma cảnh. Đối phương mặc một bộ chiến giáp, ta không nhìn thấy rõ mặt, nhưng phán đoán từ khí tức thì hình như hắn là… Tuỵ Phủ cảnh.” Nói tới đằng sau, ngay cả Dương Tuấn Đạt cũng có hơi không chắc chắn.
Bởi vì một người tu vi Tuỵ Phủ cảnh lại đi theo và cùng hành động với hai cường giả Thần Ma cảnh, chuyện này nghe có vẻ quỷ dị.
“Được, ta biết rồi.” Đầu bên kia nói một câu rồi cắt đứt thông tin.

Cùng lúc đó, trong đại bản doanh quân đội cách nơi đây mấy chục kilomet, một tham mưu vừa thả máy truyền tin xuống, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Hắn nhìn thoáng qua tư liệu trên màn hình trước mặt rồi rơi vào trầm tư.
Nhưng hắn nhanh chóng di chuyển trên màn hình trước mặt, ngón tay lơ lửng trên thông tin dãy số của Trần Vũ Thạch, cuối cùng chạm vào.
Lúc này, Trần Vũ Thạch vừa cãi nhau với Tả Văn Diệu vừa đi dừng bước.
Máy truyền tin treo bên hông của hắn đang liều mạng rung động, vừa nghe máy thì bên kia đã vang lên một giọng nói khách sáo, “Xin chào Trần tướng quân, chúng ta muốn xác nhận một chuyện. Vừa rồi các ngươi đã tới khu lánh nạn số 135 cứu viện đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận