Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 607

Nếu như ngay ngày đầu tiên khai giảng, đã có một học viên chết dưới mắt hắn ta, đó chính là hắn ta đã không làm tốt trọng trách được giao, làm sao hắn ta có thể không tức giận được.
Hắn ta lúc này đang bắt đầu suy nghĩ nên xử phạt Lâm Tinh Hải như thế nào.
Chỉ có điều, tên học viên đang đứng đối diện trước mặt hắn ta, nghe hắn ta chất vấn mà sắc mặt không có biểu cảm gì, khiến cho hắn ta cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đối phương không hoang mang chút nào, bình tĩnh cất khẩu súng trường đi, lúc này mới mở miệng:
- Chào đạo sư, đối với vấn đề có được sử dụng súng ống hay không, trước khi đến đây tôi đã hỏi qua đạo sư thân truyền của tôi là Tả Văn Diệu rồi.
- Mà Tả đạo sư đã bày tỏ rõ ràng, chỉ cần học viện không cấm thì có thể sử dụng được, chỉ là khi sử dụng phải cẩn thận, không thể làm nguy hại đến tính mạng của đồng học mà thôi.
Lâm Tinh Hải trực tiếp lấy Tả Văn Diệu ra làm lá chắn.
Quả nhiên, sau khi nghe Lâm Tinh Hải nói như vậy, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất.
Tả Văn Diệu chính là cường giả cảnh giới Thần Ma trẻ tuổi nhất trong học viện, đối phương có thế có tư cách tham gia học viện, địa vị có khi còn cao hơn hắn ta một bậc.
Nếu như Lâm Tinh Hải thật sự là học sinh thân truyền của đối phương, thì thật sự hắn ta không dám dùng thân phận đạo sư của bản thân để chỉ đạo.
Giản Hoa trầm giọng dò hỏi, nói thật, hắn ta không tin Tả Văn Diệu sẽ nói ra lời này:
- Tả đạo sư thật sự có nói qua lời này sao?
Dù sao dùng súng ống để luận bàn, không cẩn thận sẽ chết người đấy, mà tại luận bàn này còn có học viên bên trong, trách nhiệm lớn như vậy, cho dù là cường giả cảnh giới Thần Ma gánh chịu thì cũng rất phiền phức.
Lâm Tinh Hải không nói thêm gì, trực tiếp mở ra đồng hồ truyền tin, mở ra tin nhắn của hắn và Tả Văn Diệu.
Giản Hoa tiến lên nhìn thoáng qua, sau đó lại mở ra đồng hồ truyền tin của bản thân, tự hắn ta tìm số của Tả Văn Diệu, gọi đi.
Đối phương đi qua một bên nhỏ giọng nói chuyện mấy câu, rất nhanh đã trở lại.
Lúc này, tổ chữa bệnh cũng đã đến nơi, đặt những thành viên bị thương lên băng ca.
Có điều, những học viên đại học năm hai kia đều đang nhìn hắn ta, ánh mắt mong chờ kết quả xử lý của hắn ta.
Giản Hoa nói ra kết luận:
- Chuyện này, chính xác là học viên Lâm Tinh Hải không làm sai điều gì mà học viện quy định.
Trong nháy mắt, hắn ta thấy ánh mắt những học viên đại học năm hai kia trở nên phẫn nộ, hắn ta lập tức bổ sung:
- Nếu như các trò có dị nghị gì, có thể trực tiếp khiếu nại lên học viện.
- Mặt khác, luận bàn về sau, các trò có thể sử dụng súng ống để chiến đấu, đương nhiên, nếu không cẩn thận giết lầm học viên, hậu quả các trò tự biết, trực tiếp khai trừ học tịch, đi trấn uyên vệ đội phục nghĩ vụ quân sự năm năm.
Hắn ta sau khi nói xong thì đi thẳng, để lại một đám học viên hai mặt nhìn nhau.
Đối với tình hình như này, Lâm Tinh Hải đã sớm dự đoán được, đây chính là chỗ tốt của việc có người chống lưng đấy!
Lâm Tinh hải mở miệng nói:
- Được rồi, các vị học trưởng học tỷ, có thể đăng ký cho chúng tôi được chưa? Hoặc là nếu như mấy người cảm thấy không phục, chúng ta lại cùng nhau so kỹ thuật bắn súng.
Giờ phút này, những học viên đại học năm hai chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hậm hực, nhưng chẳng có một ai dám tiếp lời của Lâm Tinh Hải.
Sử dụng súng ống để chiến đấu, mặc kệ là đối với bản thân hay với người khác cũng đều rất nguy hiểm.
Tuy rằng dựa vào điều kiện chữa bệnh của bây giờ, chỉ cần không chết tại chỗ thì đều có thể cứu về, cho dù nội tạng bị thương, cùng lắm là tốn thêm ít tiền, làm một cuộc phẫu thuật là được.
Thế nhưng nếu như trúng đạn vào những vị trí như đầu hay là trái tim, chính là không có cơ hội sống sót.
Tuy rằng lúc bắn súng, muốn bảo vệ những bộ phận quan trọng này, nhưng vấn đề là đối thủ không phải là khúc gỗ, sẽ biết tránh né, di chuyển.
Ở trong tình cảnh này mà muốn bắn bị thương đối phương, nhưng lại muốn bảo vệ bản thân, cũng sẽ không đơn giản, chỉ cần sơ sẩy một chút, tiền đồ của bọn họ sẽ bị huỷ hết.
Huống chi, cho dù bọn họ có cam đoan chính mình không thua, vậy đối phương thì sao! Nhỡ đâu đối phương bắn loạn một trận, giết chết bọn họ thì làm sao?
Dù mao hiểm như thế nào, dù là thuận lợi chiến thắng nhóm người Lâm Tinh Hải, chia ra trung bình mỗi người cũng chỉ đạt được tài nguyên tu luyên một, hai tháng mà thôi.
Lợi ích và nguy hiểm như vậy, căn bản không có liên quan đến nhau, đương nhiên chẳng ai muốn đi nếm thử.
Cuối cùng, những học viên đại học năm hai này chỉ có thể tức giận ghi tên cho toàn bộ mấy người Lâm Tinh Hải, sau đó thả bọn họ đi.
Có điều, chuyện xảy ra ở cổng trường học, lại giống như được mọc thêm cánh, ở trên đồng hồ truyền tin của những học viên này nhanh chóng được truyền ra khắp bên ngoài.
Còn Lâm Tinh Hải thì nghênh ngang dẫn theo tiểu mập mạp và một đám học viên hàng đầu đi về phía lầu giáo vụ.
Ở sau lưng Lâm Tinh Hải, trong lòng nhóm người Yến Phi Kiệt cảm thấy cảm khái vô cùng.
Trước đó khi là đối thủ của Lâm Tinh Hải, bọn họ thấy vô cùng đau đầu, mà bây giờ trở thành đồng đội, cái cảm giác đó chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là: thoải mái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận