Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 789 - Miểu sát (2)

Miểu sát (2)
Hơn nữa hắn hoàn toàn nói thật, đặc biệt là thể chất khống chế lôi đình của hắn, ngoài việc có thể nâng cao trình độ điều khiển năng lượng hệ Lôi ra, còn có thể tăng một trăm phần trăm uy lực của công kích lôi điện mà hắn phóng ra.
Thể chất đặc biệt này của hắn khi vừa mới thức tình còn chưa có hiệu quả rõ ràng. Nhưng sau khi lượng huyết khí chi lực của hắn ngày càng khổng lồ, có thể thúc giục bộc phát càng nhiều lôi đình chi lực, uy lực của nó cũng dần thể hiện rõ ràng hơn.
Phần trăm sát thương này tăng lên, thực lực càng mạnh, tác dụng có thể phát huy ra lại càng đáng sợ.
Đặc biệt là sau này, khi hắn trở thành cường giả Thần Ma cảnh, có thể phóng thích đầy đủ hình thể Lôi Đình Thần Thể, mỗi công kích của hắn đều mang theo lôi đình chi lực, dưới sự gia tăng của thể chất đặc biệt, tương đương với uy lực của tất cả công kích nhân lên gấp bội, sự gia tăng khi đó mới thực sự khủng bố.
Mà Bành Gia Thạch nghe Lâm Tinh Hải giải thích như vậy, hắn lập tức im lặng không nói được gì nữa.
Hắn không thể không thừa nhận, mặc dù Hỗn Độn Thần Thể được xưng là Thần Thể phòng ngự mạnh nhất, thế nhưng so với Lôi Đình Thần Thể thì vẫn kém hơn một chút.
Mặc dù Lâm Tinh Hải chưa nói hiệu quả cụ thể của thể chất điều khiển lôi đình của mình, nhưng có thể gia tăng khả năng bộc phát, vậy thì thực sự có thể khắc chế được hắn.
Dù sao loại người có thể chất đặc biệt này, ngay cả trong những thiên tài đứng đầu như bọn họ cũng rất hiếm.
Nhưng sau khi đích thân giao thủ với Lâm Tinh Hải, Bành Gia Thạch chắc chắn đối phương vẫn kiềm chế lại. Ít nhất không có cách nào giải thích được lực lượng khổng lồ mà đối phương bộc phát ra.
Hắn có thể khẳng định, đây tuyệt đối là sức mạnh của cấp bậc Tố Thể cảnh, nếu không thì hắn cũng không thể bị đánh bay như vậy.
Thế nên vào lúc này, hắn nghĩ tới một khả năng, đó là tổng lượng huyết khí chi lực của đối phương rất có thể đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ, nên mới có thể có được sức mạnh đáng sợ ở giai đoạn Huyết Khí cảnh này như vậy.
Mặc dù hắn đoán được một chút, nhưng hình như Lâm Tinh Hải muốn giấu giếm, cho nên hắn cũng không cần thiết phải mạo hiểm noi ra, đắc tội với đối phương.
Cuối cùng hắn mấp máy môi, không nói gì, sau khi gật đầu với Lâm Tinh Hải thì đi sang một bên, nhờ giáo viên hỗ trợ trị liệu.
Mà Lâm Tinh Hải lại nhìn về phía trọng tài Ngụy Khải đứng một bên, nói: “Thầy Ngụy, ta muốn khiêu chiến đàn anh Cốc Vĩnh Đức thứ bốn mươi mốt, xin sắp xếp.”
“Ờ... được!” Nghe thấy Lâm Tinh Hải gọi, lúc này Ngụy Khải mới phục hồi tinh thần, vội vàng nói một câu.
Chẳng qua giọng điệu nói chuyện kia lại không giống như đối mặt với một sinh viên bình thường, mà ngược lại có hơi giống thái độ khi đối mặt với lãnh đạo.
Hết cách rồi, hắn là trọng tài, có thể nói hắn là người đứng cách cuộc giao chiến của hai người gần nhất. Vừa rồi, trong khoảnh khắc Lâm Tinh Hải tấn công, trong lòng hắn lập tức dâng lên loại dự cảm nguy hiểm.
Hắn có thể chắc chắn một trăm phần trăm, công kích vừa rồi của Lâm Tinh Hải thậm chí có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn.
Tuy nhiên, đây chỉ là một cước mà Lâm Tinh Hải tùy ý đá ra mà thôi, điều này chẳng phải có nghĩa là, cho dù một tên Tố Thể cảnh hậu kỳ như hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Tinh Hải sao?
Thái độ của Ngụy Khải đối với Lâm Tinh Hải thay đổi, việc này không có nhiều người chú ý tới.
Bởi vì sau khi Lâm Tinh Hải nói ra những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào một khu vực trong sân.
Những bài đăng của Tiểu Bàn Tử đã sớm được truyền đi, và mặc dù những học viên có tên trong bảng đều không cho rằng Lâm Tinh Hải có thể leo lên đỉnh, nhưng tương lai có thể trở thành đối thủ, thế nên căn bản đều sẽ tới quan sát Lâm Tinh Hải chiến đấu.
Lúc này, nơi mà mọi người đang nhìn chính xác là nơi Cốc Vĩnh Đức đang đứng.
Lúc này, sắc mặt Cốc Vĩnh Đức cũng không được tốt lắm. Mặc dù trước đó hắn cũng đã chuẩn bị cho việc mình có khả năng sẽ giao thủ với Lâm Tinh Hải, nhưng ấn tượng của hắn đối với Lâm Tinh Hải vẫn dừng lại ở trong video chiến đấu một tháng trước của đối phương.
Không có gì nghi ngờ, huyết khí chi lực của Lâm Tinh Hải khi đó chính là khuyết điểm.
Nhưng lúc này, khuyết điểm này chẳng những không còn, mà lực công kích cũng trở nên vô cùng khủng bố.
Chỉ có điều bị mọi người nhìn vào, hắn cắn răng, vẫn bước về phía lôi đài.
“Đàn em, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Cốc Vĩnh Đức định bày ra dáng vẻ yếu thế.
“Chỉ giáo thì không dám, mọi người chẳng qua chỉ học hỏi lẫn nhau thôi.” Lâm Tinh Hải cũng khách sáo nói.
Khóe miệng Cốc Vĩnh Đức co quắp, hắn không ngờ đối phương mạnh như vậy, nhưng lại khách sáo như thế.
Hắn không nói gì thêm nữa, xin hai thanh Tinh Cương Đại Đao, sau đó cầm lấy vũ khí đứng ở bên kia lôi đài.
Là một tuyển thủ tấn công, hắn biết rõ mình căn bản không có cơ hội trì hoãn.
Dĩ nhiên hắn cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Mặc dù tốc độ của Lâm Tinh Hải rất nhanh, lực công kích cũng đáng sợ, nhưng không phải là đối phương không có nhược điểm, đó chính là lực phòng ngự chưa đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận