Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 113

Lâm Tinh Hải sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này thì cũng không còn quá xoắn xuýt nữa.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa tìm ra cách nâng cao độ thuần thục của kỹ thuật bắn súng, nhưng việc nâng kỹ năng từ sơ cấp lên trung cấp cũng đã là một tiến bộ rất lớn.
Bây giờ thì hắn đã có thể nắm được những kỹ năng cơ bản để có thể sử dụng lực cảm ứng trong việc hỗ trợ bắn súng.
Thật ra đây cũng là một cách rất kỳ lạ. Không phải là giải phóng toàn bộ lực cảm ứng cùng một lúc, mà là giải phóng nó ra từ từ theo từng lớp một như sóng ra-đa.
Mặc dù lực cảm ứng của hắn bây giờ vẫn rất mơ hồ nhưng chỉ cần sau nhiều lớp sóng chồng lên nhau, hắn vẫn có thể xác định được một vị trí chính xác.
Những trường hợp này, có thể nói là chỉ cần còn nằm trong phạm vi lực cảm ứng của hắn, độ chính xác khi hắn ngắm bắn sẽ được tăng lên cách rõ rệt.
Lấy một ví dụ, dù là vòng nhỏ nhất trên vòng bia sắt, hắn hiện giờ vẫn có khả năng nhắm bắn trúng một cách dễ dàng.
Đương nhiên, trình độ hiện giờ của hắn vẫn chưa thể vượt qua được trung cấp. Mặc dù trình độ bắn súng không bị hạn chế, thế nhưng tốc độ của cơ thể hắn vẫn chưa đủ.
Tiếp theo, hắn không ngừng cố gắng giải phóng lực cảm ứng của mình bằng cách thực hiện những kỹ năng bắn súng trung cấp.
Việc nắm vững cách giải phóng lực cảm ứng này mang lại cho Lâm Tinh Hải rất nhiều lợi ích.
Ngoài sử dụng cho việc bắn súng, cách này cũng rất hiệu quả để khám phá đường xá xung quanh, đặc biệt là những nơi có địa hình phức tạp ở trong thành phố.
Nói tóm lại, lực cảm ứng là thứ có thể xuyên qua được các chướng ngại vật. Ở những nơi địa hình càng phức tạp thì hiệu quả của lực cảm ứng càng lớn hơn. Tất nhiên, việc sử dụng cách đặc biệt như vậy để giải phóng lực cảm ứng cũng không hoàn toàn không có vấn đề. Sự tiêu hao năng lượng sau khi sử dụng cách làm này là vô cùng lớn.
Ở trong những tình huống bình thường, Lâm Tinh Hải có thể giải phóng hoàn toàn lực cảm ứng của chính hắn và kéo dài trong vòng một giờ đồng hồ. Thế nhưng với cách làm này, Lâm Tinh Hải chỉ có thể thực hiện nhiều nhất là mười phút.
Tuy nhiên, đây cũng không được coi là một vấn đề quá nghiêm trọng nếu nó sẽ chỉ được sử dụng trong các trường hợp quan trọng.
Trong khi Lâm Tinh Hải vẫn còn đang suy nghĩ về cách giải phóng lực cảm ứng của hắn, thì máy dò Zombie trên xe lại một lần nữa phát ra tiếng chuông báo động.
Tất cả mọi người trong xe sau khi nghe thấy tiếng chuông này thì đều trở nên căng thẳng. Đặc biệt là khi nhìn thấy đám Zombie cách đường chính càng ngày càng xa.
Hoàng Nặc không ngừng liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Tinh Hải. Cũng rất may mắn, có vẻ như lần này Lâm Tinh Hải không còn hứng thú với bọn Zombie nữa, cũng không có ra lệnh để cho mọi người xông tới.
Chiếc xe vẫn cứ di chuyển đi. Cho đến khi máy dò Zombie ngừng phát ra tiếng động thì mọi người trong xe mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.
Lâm Tinh Hải dù cố ý không nhìn đến bọn họ, thế nhưng vẫn len lén dùng năng lực cảm ứng quan sát. Sau khi thấy hành động của mọi người thì vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy bất lực.
Thiết lập tính cách cá nhân của hắn, có vẻ có chút sai lệch rồi!
Mấy chiếc xe việt dã lại tiếp tục tiến về phía trước. Dù sau đó cũng gặp được một số đàn Zombie, thế nhưng bọn chúng không cản đường nên Lâm Tinh Hải cũng không yêu cầu đi săn bọn chúng.
Đến lúc này thì Lăng Tu và mấy người còn lại cũng đã chắc chắn rằng mới lúc nãy chỉ vì Lâm tinh Hải đột nhiên nổi hứng mà thôi, hiện tại đã trở nên bình tĩnh hơn rồi.
Bọn họ đi thêm khoảng hai mươi phút nữa, gặp ngay một đám Zombie ở sát con đường chính.
Lần này thì không cần Lâm Tinh Hải phải lên tiếng, Lăng Tu và những người khác đã tự động bắt đầu đánh giết.
Lâm Tinh Hải nhìn máy dò Zombie nói:
-Tổng cộng có 15 con Zombie. Hiện tại tôi sắp xếp cho mọi người một đội hình. Mọi người sau đó cứ đánh thoải mái hết sức là được.
-Rất tốt.
-Cảm ơn nha.
-Ha ha, chúng ta cuối cùng cũng có thể tận hưởng cảm giác có cao thủ giúp đỡ rồi. Quả thật rất yên tâm.
Vài người khác cũng đang thì thào nhỏ to.
Thế nhưng, đây cũng là cảm giác thật sự của bọn họ. Nếu như là trước đây gặp một đoàn 15 Zombie, dù không sợ hãi nhưng muốn vượt qua cũng không dễ dàng.
Ít nhất thì bọn họ cũng sẽ dừng xe lại và giữ khoảng cách với bọn Zombie đó từ 200 đến 300 mét, sẽ không dám phóng xe về phía trước một cách cẩu thả như vậy.
Sau khi dừng xe thì Lăng Tu sẽ sử dụng kỹ năng bắn tỉa tầm xa của mình, đợi đến khi số lượng Zombie giảm xuống đến mức bọn họ cho là an toàn rồi thì mới tiếp cận lại gần.
Thế nhưng bây giờ bọn họ đã có thể tiếp cận gần hơn phạm vi 100 mét so với nhóm Zombie. Khi đã đến gần một trăm mét thì xe của họ đã không thể tiếp tục tiến về phía trước được nữa, bởi vì nhóm Zombie kia đã nhanh hơn một bước mà phóng về bên này.
Tay Lăng Tu cầm một cây súng bắn tỉa, mở của xe ra rồi nhảy thẳng lên trên nóc.
Trương Mỹ Linh và Dao Thành đều xuống xe với một khẩu súng trường, tìm một góc bắn thuận lợi.
Về phần Hoàng Nặc, thân là tài xế không thể tùy tiện xuống xe, thế nên chỉ có thể hạ cửa kính của xe xuống rồi ngắm bắn với một tư thế khó khăn.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tinh Hải không khỏi thở dài một hơi. Vẫn là xe bọc thép tốt hơn một chút, xung quanh thùng xe còn có rào xạ kích, khá tiện lợi.
-Bùm!
Trong khi hắn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, thì Lăng Tu đã bắn chính xác vào đầu một con Zombie.
Động năng của súng bắn tỉa quá mạnh, trực tiếp làm đầu của con Zombie kia nổ tung.
Phát bắn của Lăng Tu có thể được coi là một khởi đầu thuận lợi cho mọi người. Khiến Hoàng Nặc và những người khác cũng thi nhau bắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận