Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1195 - Trợ giúp phòng ngự (1)

Trợ giúp phòng ngự (1)
Nhưng dù vậy, có quân đội ở một bên tiến hành kiềm chế bằng hỏa lực, bọn họ cũng gần như mỗi người đều bị thương mới thành công bức lui đám zombie biến dị kia.
Nhưng không thể nghi ngờ, với năng lực khôi phục của zombie biến dị, cho dù có gãy tay đứt chân, một ngày là đủ cho bọn chúng khôi phục lại như cũ.
Mà bây giờ hắn nhìn thoáng qua mặt trời đang dần chìm vào chân trời, trong lòng lại có chút nặng nề.
Đến buổi tối, cường độ tiến công của zombie chắc chắn tăng lên một cấp độ cao hơn, những con zombie biến dị kia cũng sẽ tiến hành đột kích lần nữa, hơn nữa lần này tuyệt đối là đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước...
“Lúc này mới là buổi tối ngày thứ ba, sẽ không phải dùng đến lá bài tẩy chứ! Vậy tiếp theo phải đánh thế nào đây?” Ngụy Thiên Hành thì thào tự nói.
Giờ khắc này, trong lòng hắn đã bắt đầu dao động, suy nghĩ có nên lựa chọn đường lui kia hay không.
Bất giác đã nửa tiếng trôi qua.
Khi mặt trời lặn, ánh sáng dần dần mờ đi, cường độ tấn công của thi triều rõ ràng đã bắt đầu tăng lên.
Ngay cả những zombie biến dị xen lẫn trong thi triều cũng đã bắt đầu rục rịch. Có những con có năng lực công kích từ xa đã bắt đầu tiến tới gần tường thành tiến hành tập kích quấy rối.
Đối mặt với tình huống như thế, Ngụy Thiên Hành không xuất thủ không được. Dị năng mà hắn sở hữu là dị năng hệ Thổ - dị năng Điều Khiển Nham Thạch. Theo lý mà nói, dị năng như thế không am hiểu việc tấn công, nhưng cũng phải xem mục tiêu công kích cụ thể.
Tuy rằng có thể không giết được những zombie biến dị cấp 1 này, thế nhưng cũng đủ để cho chúng tổn thương nghiêm trọng, khiến chúng không dám tiếp tục tới gần.
Rắc rối duy nhất là những zombie biến dị này sẽ không ở yên một chỗ để công kích, thế nên Ngụy Thiên Hành cũng phải không ngừng di chuyển xung quanh.
Ngay khi hắn sử dụng nham thạch đâm lui một con Spitger, trong kênh liên lạc đột nhiên vang lên tiếng nói của Lâm Chính Dương: “Lão Ngụy, ngươi trở lại sở chỉ huy một chuyến.”
Nghe thấy tin tức đột nhiên truyền tới, trong lòng Ngụy Thiên Hành giật mình, trầm giọng hỏi: “Sao thế? Xảy ra đại sự gì sao?”
“Yên tâm, không phải là chuyện xấu. Ngươi trở lại một chuyến trước đi!” Giọng Lâm Chính Dương vang lên trong máy liên lạc, giọng nói có chút cổ quái.
Trong lòng Ngụy Thiên Hành tò mò, nhưng Lâm Chính Dương cũng nói như thế rồi, hắn không bận tâm nữa, sau khi báo cáo một chút với sĩ quan chỉ huy nơi này thì nhanh chóng trở về.
Dựa vào tốc độ của hắn, chỉ sau mấy phút ngắn ngủi, hắn đã quay về phòng khách trong sở chỉ huy căn cứ.
Lúc này không chỉ là Lâm Chính Dương được bọn họ mời tới mà năm cường giả Tố Thể cảnh đám Tần Đạt Vĩ cũng đang ở đây.
Tất cả mọi người đều đang xì xào bàn tán trước đài liên lạc, vẻ mặt cổ quái.
“Lão Lâm, sao thế?” Ngụy Thiên Hành dò hỏi.
“Là đám Phương Thiên Hoà trở lại, hơn nữa bọn họ còn mang viện quân tới, hiện tại cách căn cứ Tinh Thuẫn hai mươi cây số, lát nữa chúng ta hỗ trợ tiếp ứng.” Lâm Chính Dương cũng không giấu giếm mà nói thẳng.
“Bọn họ thật sự có thể mời viện quân tới sao?” Trên mặt Ngụy Thiên Hành lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh đã cau mày hỏi: “Nhưng hiện tại tình huống đã thế này, chúng ta tiếp ứng thế nào?”
Nếu như không có zombie biến dị quấy nhiễu, bọn họ có thể đều động bộ đội thiết giáp mở đường máu, nhưng mà có zombie biến dị quấy nhiễu, rời vào thi triều thì không khác gì đi tìm đường chết.
“Đây cũng chính là điểm thứ hai ta muốn nói. Bọn họ nói bọn họ có thể xông tới, đến lúc đó chúng ta trực tiếp mở cửa thành tiếp ứng là được.” Lâm Chính Dương nói.
“Bọn họ tự mình xông tới? Tại sao? Chuyện này không phải rất nực cười sao?” Ngụy Thiên Hành có chút tức giận đến bật cười.
“Bởi vì trong đội ngũ của bọn họ, có ba cường giả Thần Ma cảnh.” Lâm Chính Dương đáp.
Ngụy Thiên Hành: ???
“Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, bọn họ nói như thế, ta cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nhưng mà...” Lâm Chính Dương không nói câu tiếp theo, trong ánh mắt mang theo tia hi vọng.
Mà Ngụy Thiên Hành cũng lập tức nghĩ tới một người, thanh niên lần nào cũng có thể tạo ra kỳ tích kia.
...
Lúc này, Lâm Tinh Hải dẫn đầu đoàn xe đã đến rìa thi triều.
Nhìn thi triều dày đặc không thấy điểm cuối, cho dù là mấy vị cường giả Thần Ma cảnh như Thạch An Chí cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Bởi vì ngay cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy thi triều khủng bố như vậy.
Đừng nói là thi triều hàng chục triệu, cho dù là thi triều trên một triệu thoạt nhìn gần như là vô biên vô hạn, thậm chí theo lý thuyết có thể dồn Thần Ma cảnh đến chết.
Dĩ nhiên không có bất kỳ Thần Ma cảnh nào ngu xuẩn như vậy, đứng một chỗ để cho thi triều đánh chết.
“Đàn em Lâm, ngươi định tiếp cận căn cứ Tinh Thuẫn như thế nào? Hay là ba người chúng ta thay phiên nhau ra tay, mở đường cho đoàn xe?” Thạch An Chí đi tới bên cạnh Lâm Tinh Hải, lên tiếng dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận