Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1113 - Sự thật được vén màn (1)

Sự thật được vén màn (1)
Không cần nghi ngờ số liệu này đâu bởi dưới sự giúp đỡ của Lâm Tinh Hải, học viện Đông Hải còn chẳng có mấy người bị thương chứ nói chi là tử vong.
Dù có bị thương cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Nhưng ở Đại học Thủ Đô, việc gặp phải zombie biến dị rồi bị thương là chuyện bình thường như cơm bữa, thậm chí chỉ cần sơ ý chút thôi là mất mạng như chơi.
Mà bị thương thì cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương, việc này sẽ khiến nhân số sụt giảm, độ nguy hiểm khi chấp hành nhiệm vụ cũng tăng theo, đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính.
So với Đại học Thủ Đô, trường họ hoàn toàn không hề xảy ra tình huống như vậy.
Dù phải chiến đấu với cường độ cao nhưng mỗi ngày họ đều có tới 8 tiếng nghỉ ngơi để có thể hồi phục hoàn toàn, hơn nữa không chỉ nghỉ ngơi mà chừng ấy thời gian còn là để những người bị thương có thể đi trị liệu.
Gần như mỗi ngày, học viên của học viện Đông Hải đều có thể ra ngoài thực hiện nhiệm vụ với trạng thái tinh thần tốt nhất, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ cũng trở nên cao hơn.
Tình hình này cứ thế kéo dài, cách biệt giữa tổng điểm tích lũy của hai trường chẳng những không hề gia tăng mà ngược lại còn đang giảm dần.
Về phần Đại học Ma Đô hiện đang đứng hạng thứ ba, giờ tổng điểm tích lũy của họ đã kém học viện Đông Hải tận 1,5 tỷ rồi.
Họ đã mất hết hi vọng rồi.
Đương nhiên họ đâu phải hạng chót, dù sao lần này vẫn còn một số trường khác nữa mà.
Nhưng đó chỉ các trường Đại học trực thuộc một vài căn cứ cỡ lớn mới được xây dựng, học viên mà những trường đó có thể chiêu mộ phần lớn đều là người trong căn cứ hoặc mấy chỗ tránh nạn tầm trung gần đó.
Cho nên bất luận là số lượng hay chất lượng của họ đều không cùng một đẳng cấp với ba học viện lớn, điều này hoàn toàn không cần phải so sánh.
"Đại ca, hôm nay chúng ta đến khu vực nào thực hiện nhiệm vụ đây?" Sau khi ăn xong bữa sáng, Tiểu Bàn Tử lập tức qua hỏi.
Bởi tốc độ chấp hành nhiệm vụ của học viện Đông Hải rất nhanh nên gần như cứ cách ba tiếng họ sẽ thay đổi khu vực một lần, làm vậy mới có thể đảm bảo trong khu vực đó luôn có đủ nhiệm vụ để nhận và lựa chọn.
Mỗi buổi sáng, Lâm Tinh Hải sẽ nói với Tiểu Bàn Tử khu vực hắn đã chọn, mọi chuyện sau đó hắn cũng chẳng cần quản nữa.
Lâm Tinh Hải mở máy tính đeo tay ra, tiện tay vẽ mấy vòng tròn trên đó rồi nói: "Tạm thời xác định mấy khu này đi!"
Nhìn vào phạm vi Lâm Tinh Hải vẽ ra, Tiểu Bàn Tử thoáng ngập ngừng rồi nói: "Đại ca, có đội phản ánh với ta rằng họ muốn nhận một số nhiệm vụ khó hơn, tốt nhất là nhiệm vụ cấp 3 đỉnh cấp ở vùng giáp ranh giữa khu trung gian và khu trung tâm."
Dưới áp lực mạnh từ việc mấy ngày nay vẫn luôn chiến đấu cường độ cao, tốc độ tiến bộ của mọi người vốn đã cực nhanh.
Hơn nữa rất nhiều học viên biết mình không còn hy vọng cạnh tranh trên bảng điểm tích lũy cá nhân nên đều dùng điểm tích lũy để mua tài nguyên tu luyện.
Dù tiêu hết điểm tích lũy cá nhân sẽ ảnh hưởng tới bảng điểm tích lũy cá nhân và đoàn đội nhưng lại không ảnh hưởng gì tới bảng tổng điểm tích phân của trường vì bảng này được tính toán dựa trên lịch sử điểm tích luỹ chứ không phải điểm tích lũy trong tay mỗi người.
Trong hoàn cảnh như vậy, tốc độ tiến bộ của mọi người có thể tưởng tượng được.
Mặc dù không so được với tốc độ hấp thu huyết nang lúc trước nhưng trong hoàn cảnh đó, chỉ sau ba ngày đã có rất nhiều người đều tiến bộ thêm một đẳng cấp nhỏ.
Cho nên Lâm Tinh Hải cũng không thấy lạ đối với việc những người này có dã tâm muốn nhận nhiệm vụ cấp cao hơn.
Nhưng sau một hồi suy tư, hắn lại lắc đầu, "Giờ đến gần khu vực trung tâm sẽ rất nguy hiểm, ta không kiến nghị. Dù sao hiện tại chúng ta chỉ cần tiến hành tuần tự từng bước là có thể vượt qua vòng một giải đấu vòng tròn giữa các trường Đại học rồi."
"Đương nhiên nếu họ muốn mạo hiểm thì ta cũng không phản đối, họ có thể tự nhận những nhiệm vụ có độ khó cao kia nhưng ta không sẽ đến hỗ trỡ đâu."
Sau mấy ngày bành trướng, hiện tại năng lượng đặc biệt thần bí kia không chỉ đã tràn ngập toàn bộ khu trung tâm mà thậm chí cả khu trung gian vực cũng sắp bị bao phủ hết một phần tư rồi.
Cũng chính vì vậy, mỗi ngày địa điểm Lâm Tinh Hải chấp hành nhiệm vụ cũng càng lúc càng cách xa khu trung tâm.
Nhưng sau khi nghe Lâm Tinh Hải nói vậy, trên mặt Tiểu Bàn Tử đứng cạnh lại lộ vẻ hơi mê mang và thấy hơi khó hiểu.
Thấy thế, Lâm Tinh Hải chỉ có thể qua loa kể lại chuyện về năng lượng đặc biệt kia cho Tiểu Bàn Tử nghe.
"Còn có chuyện như vậy sao? Nhưng trong khu trung tâm có nhiều Thần Ma cảnh lắm! Ngay cả đám Thạch An Chí lần nào cũng vào đó chấp hành nhiệm vụ nhưng có gặp nguy hiểm gì đâu!" Tiểu Bàn Tử có cảm giác càng nghe càng mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận