Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1092 - Tổng điểm tích luỹ tăng vọt (1)

Tổng điểm tích luỹ tăng vọt (1)
Hai nơi đó thình lình là vị trí của Huyết Trùng và Hunter.
Hiển nhiên là Huyết Trùng và Hunter đang trốn ở phía xa cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tử vong, gặp phải kết cục tương tự.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, năm con zombie biến dị đã bị bắn chết một cách dễ dàng như vậy đó. Hình ảnh trước mắt làm tất cả người nhìn thấy đều cảm thấy tâm thần hoảng hốt.
Cũng đúng lúc này, một bóng người cao gầy đi ra từ trong khu vực khói độc màu xanh lục. Sau lưng đối phương đeo một thanh trường thương, trên tay cầm súng trường Gauss to hơn súng ống bình thường một cỡ, hiển nhiên người tới chính là Lâm Tinh Hải.
“Zombie biến dị ở đây đều đã bị ta giải quyết, nhưng bọn chúng đã tụ tập mấy nghìn con sinh vật thâm uyên đang phát động công kích về phía bên này. Ngoài ra, Huyết Trùng cũng thả giáp trùng huyết sắc trong cơ thể ra, những thứ này cũng chỉ có thể do các ngươi tự giải quyết, ta đi trước một bước.”
Lâm Tinh Hải nói một câu về hướng của Thạch An Chí phía xa xa, bóng dáng hắn loé lên, lập tức biến mất trước mặt mọi người.
Cho đến bây giờ, Thạch An Chí mới như nghe thấy tiếng chuông và tỉnh táo lại.
Lúc này, trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi. Tuy hắn biết Lâm Tinh Hải rất mạnh, nhưng thật ra, trong lòng hắn không có một khái niệm cụ thể đối phương mạnh cỡ nào.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy Lâm Tinh Hải ra tay, hắn mới nhận thức sâu sắc được rốt cuộc chênh lệch giữa hai bên lớn thế nào.
Thậm chí hắn đã không thể dùng khoảnh cách để miêu tả được nữa, chỉ có thể gọi là lạch trời.
Với hắn, nguy cơ có thể sẽ chôn vùi toàn bộ tiểu đội Bàn Thạch bọn họ, nhưng trên tay Lâm Tinh Hải, lại giải quyết trong vòng chưa đến vài giây ngắn ngủi.
Đúng vậy, chính là vài giây, Thạch An Chí nhìn đếm ngược bên trên cơ giáp. Từ khi bọn họ gọi Lâm Tinh Hải tới đây đến khi giết chết tất cả zombie biến dị mới chỉ mất hơn ba mươi giây.
Mệt lúc trước hắn còn kinh hồn táng đảm, hoá ra trước mặt đối phương, mấy vấn đề này căn bản không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, người phản ứng lại không đơn giản chỉ có một mình Thạch An Chí. Sau khi trải qua ngạc nhiên ban đầu, những thành viên của tiểu đội Bàn Thạch lập tức phát ra tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Dù là bên phía tiểu đội quân đội, tuy trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được tại sao, nhưng điều này không có ảnh hưởng gì đến việc bọn họ vui mừng.
Lúc này, vị quan quân tên là Lão Ngô lại bước tới tán thưởng: “Giỏi thật, đây là cứu viện trong lời ngươi sao?”
“Ừm, đúng vậy.” Loại chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, Thạch An Chí trực tiếp gật đầu.
“Vậy hắn làm như thế nào vậy?” Lão Ngô lập tức hỏi, trong ánh mắt tràn đầy nóng bỏng.
Thạch An Chí liếc mắt nhìn đối phương với vẻ mặt kỳ quái, sao hắn có thể không biết đối phương đang nghĩ gì chứ, “Chính như ngươi nhìn thấy, năm con zombie biến dị này đều bị đội trưởng Lâm của chúng ta dùng súng trường Gauss, kết hợp với đạn xuyên giáp Uranium nghèo bắn chết.”
“Chuyện này đương nhiên là ta biết!” Lão Ngô tức giận nói: “Ta cũng đâu có mù, điều ta hỏi là hắn làm như thế nào dùng đạn xuyên giáp Uranium nghèo phá vỡ tầng sừng của những con zombie biến dị đó?”
Thạch An Chí chống cằm nói: “Câu hỏi của người còn chưa đủ chuyên nghiệp, ngươi hẳn là nên hỏi hắn làm thế nào bắn trúng chính xác trong khi zombie biến dị nhanh chóng di chuyển và dùng cánh tay bảo vệ phần đầu, còn có thể làm viên đạn phá vỡ tầng sừng của đối phương.”
“Hừm ~ ta nghĩ lại đã, hình như biểu đạt như vậy còn chưa đủ chính xác, dù gì đây cũng là zombie biến dị cấp 3, chỉ làm đạn xuyên giáp Uranium nghèo phá vỡ tầng sừng của đối phương thì có lẽ còn không thể giết chết chúng nó.”
“Còn cần phải làm viên đạn giữ lại đủ động năng cường đại, xuyên thấu tổ chức cơ bắp rắn chắc của đối phương đến gần đại não. Vậy thì ngọn lửa do đạn xuyên giáp Uranium nghèo bùng lên mới có thể nướng cháy đại não của chúng nó, làm nó mất mạng.”
“Điều ngươi muốn hỏi là thế này đúng chứ!”
Lão Ngô ngơ ngác gật đầu, tất cả vấn đề của hắn, đối phương đều đã tổng kết lại cho hắn rồi.
“Sao ta biết được!” Thạch An Chí buông tay.
Lão Ngô lập tức chán nản, “Không biết mà ngươi còn nói nhiều như vậy.”
Sau đó, Lão Ngô dừng lại một lát rồi nghi ngờ hỏi: “Ngươi không biết thật à?”
“Chuyện này có gì mà ta phải lừa ngươi. Có lẽ là dị năng của người ta, có lẽ là bí pháp của người ta hoặc là kỹ năng gì đó, nhưng ngươi biết những thứ này thì có thể làm gì chứ?”
“Đầu tiên không nói tới ngươi có học được bí pháp như vậy không. Cho dù có thể, ngươi lại lấy thứ gì ra để trao đổi? Nếu đây là bí pháp thì hẳn là cũng có thể bán ra với giá cả của võ thuật cấp Thiên trong truyền thuyết!” Thạch An Chí nói
Bạn cần đăng nhập để bình luận