Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 589

-Dưới mặt đất có Zombie biến dị. Hai người nhanh chóng chạy trốn về hướng đó. Miêu Miêu tới sau lưng anh, giúp anh trì hoãn.
Lâm Tinh Hải dứt khoát nói.
Trong khi nói chuyện, hắn đã đưa thứ thừa trong tay của mình cho tiểu mập mạp, hai tay cầm chắc một khẩu súng trường Ripper.
Những lời nói của Lâm Tinh Hải có quá nhiều thông tin và cũng quá đột ngột.
Tuy nhiên, hắn rất có uy tín trong đội, theo lệnh của hắn, hai người tiểu mập mạp và Kim Đồng bắt đầu thoát ra theo hướng hắn nói giống như bản năng.
Về phần Liễu Diệu Diệu, cô không chút do dự, trực tiếp nhảy lên lưng Lâm Tinh Hải, vươn cánh tay ngọc của mình ra ôm lấy cổ Lâm Tinh Hải.
-Ôm chắc, thấy thời cơ tốt, dùng toàn lực phóng thích dị năng.
Lâm Tinh Hải thấp giọng nhắc nhở, sau đó thay vì lùi lại, thì lao thẳng về phía đường hầm cách đó không xa.
Cùng lúc đó, cách Lâm Tinh Hải 30 mét, từ đường đột nhiên vang lên một tiếng nổ.
Sau đó, con đường bê tông cứng rắn bị phá vỡ bởi một nắm đấm khổng lồ, Cự Phách và Phún Thổ Giả đã chui ra khỏi lòng đất.
Theo kế hoạch, lối đi do Huyết Dịch Ác Ma mở ra sẽ được dừng lại thuận tiện ở khoảng cách một hoặc hai mét so với mặt đất.
Trong trường hợp này, không những không thể bị phát hiện, mà đồng thời với một lớp đất mỏng như vậy, những Zombie biến dị này cũng có thể trực tiếp dùng sức mạnh của chúng thổi bay đi.
Tất nhiên, kế hoạch có hoàn hảo đến đâu thì còn phụ thuộc vào người thực hiện, tuy con Huyết Dịch Ác Ma cấp một sở hữu một số trí tuệ nhưng cũng không cao lắm nên khi mở đường hầm sẽ vô tình chui lên mặt đất và bị những người từ bộ phận quân sự đã phát hiện ra tình hình.
Đối với hai nơi đã bị phát hiện trước đó, trên thực tế, các đội cứu hộ đã chạy tới và phong tỏa chúng, vì vậy những Zombie biến dị bên trong không thể lao ra ngoài trong thời điểm này.
Tuy nhiên, đường hầm ở đây đã được đào một cách hoàn hảo, và không có bất thường nào xảy ra trước khi hai Zombie biến dị lao ra ngoài.
Thật tiếc là bọn chúng đã gặp Lâm Tinh Hải, một quái vật có năng lực nhận biết khác hắn với người thường.
Chính vì vậy, sau khi Cự Phách và Phún Thổ Giả lao ra, chưa kịp quan sát xung quanh thì bọn chúng đã bị một trận mưa đạn dày đặc chào đón.
Cự Phách và Phún Thổ Giả vừa đi ra khỏi đường hầm, còn chưa kịp quan sát tình huống như thế nào, trong chớp mắt đã cảm thấy cảm giác nguy hiểm truyền đến.
Cự Phách ở đây vẫn khá ổn, tuy rằng công kích đến đột ngột, nhưng trong cảm nhận của nó, chỉ có thể coi là một chút uy hiếp mà thôi, cũng không quan tâm lắm, tùy ý vươn tay chặn lại.
Tuy nhiên, những viên đạn đó, đối với Phún Thổ Giả, hoàn toàn không phải như vậy.
Sức lực phòng thủ của Cự Phách, nó không thể sánh bằng được, thậm chí không ngoa khi nói rằng sức lực phòng thủ của Phún Thổ Giả không mạnh hơn những Zombie cao cấp là bao.
Vì vậy, khi bị Lâm Tinh Hải nhắm đến, trong nháy mắt nó đã lập tức cảm nhận được nguy hiểm rất đáng sợ.
Tốc độ của Phún Thổ Giả thực ra không hề chậm, cùng với việc đã cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trước đó, theo lý mà nói, nó hoàn toàn có thời gian nấp sau lưng Cự Phách.
Tuy nhiên, còn không đợi nó kịp hành động, trong nháy mắt đã cảm thấy có một cỗ lực lượng kỳ lạ tiến vào trong cơ thể mình, sau đó liên tục lấy đi sinh lực của nó.
Dù sao Phún Thổ Giả cũng là Zombie biến dị, sinh lực cũng không phải là dạng mà các Zombie bình thường có thể so sánh được, đương nhiên không thể chết trong chốc lát.
Tuy nhiên, việc rút bớt sinh lực sẽ khiến thể chất của nó suy giảm nhanh chóng, sức mạnh, tốc độ và thậm chí cả lực phản ứng cũng suy giảm.
Mà sự suy giảm của các trạng thái này, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chính là khác biệt giữa sống và chết.
Trong tích tắc, hơn chục viên đạn găm vào đầu nó, gần như tất cả những chỗ đạn có thể vào như mắt, tai, mũi, miệng đều bị bắn.
Đặc biệt là cái miệng lớn phun nọc độc của nó, đã có 10 viên đạn được trút thẳng vào đấy.
Trong nháy mắt, miệng của nó đã bị động năng mạnh mẽ của viên đạn xé rách, cái miệng vốn dĩ phun ra nọc độc chỉ có thể phun ra một ngụm máu vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau đó, nó ngã xuống đất và chết.
Toàn bộ quá trình kết thúc trong vòng chưa đầy một giây.
Cho đến lúc Phún Thổ Giả chết, nó thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Ban đầu Cự Phách không chú ý lắm đến đòn tấn công của Lâm Tinh Hải, nhưng sau khi cảm thấy khí tức của người bạn đồng hành bên cạnh biến mất, nó lập tức đóng băng tại chỗ, tiếp theo là cơn giận dữ khủng khiếp.
Nó không bao giờ ngờ rằng người bạn đồng hành của nó lại chết như thế này, trong nhận thức của nó, giết bạn đồng hành của nó, thì chỉ có thể bị hai cái đập nghiền nát.
Gầm!
Một tiếng gầm giận dữ truyền khắp cả con phố.
Cự Phách này một tay che đầu, tay còn lại vỗ về phía Lâm Tinh Hải, muốn vỗ hai con côn trùng nhỏ trước mặt thành bùn.
Tuy nhiên, cái đập bắt buộc phải làm của nó thế mà lại thất bại, chỉ để lại một hố sâu rất lớn trên đường.
Lòng bàn tay của Cự Phách dùng để chặn khuôn mặt của hắn, hơi hé ra một khe hở, nhìn hai người trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nó hoàn toàn chắc chắn rằng nó không cảm nhận sai, khí tức của hai con người trước mặt nó không cùng đẳng cấp với nó.
Nhưng nó cũng không hiểu nổi, tại sao vừa rồi đối phương lại có thể né đòn của chính mình một cách dễ dàng?
Tuy nhiên, nó bị sốc, nhưng Lâm Tinh Hải thì không.
Nhìn thấy Cự Phách trước mặt đang dùng ánh mắt đánh giá mình, hình như còn có chút thất thần, trong nháy mắt Lâm Tinh Hải chớp lấy cơ hội thoáng qua này, bóp cò súng.
Viên đạn bắn xuyên qua khe hở trong lòng bàn tay hơi mở của Cự Phách, trực tiếp bắn trúng con mắt to bằng nắm tay của đối phương.
Gào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận