Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 102

-Không có gì.
Lâm Tinh Hải xua tay áo, sau đó hứng thú hỏi:
-Bảng xếp hạng thứ nhất thì đến cửa thứ mấy?
Đối với vấn đề này, mấy người Lăng Tu không biết câu trả lời cho nên đều đưa mắt sang nhìn Trang Xảo.
Sau đó Trang Xảo nhớ lại một lúc, nói:
-Cửa thứ 5, tiến độ 76%.
Lâm Tinh Hải nghe xong, khẽ nhíu mày.
Độ khó giữa cửa thứ nhất và cửa thứ hai của thử thách bắn súng này tăng lên không ít.
Nếu như độ khó của mỗi cửa đều nhiều như vậy thì người có thể tới cửa thứ 5 chắc chắn kỹ thuật rất rất giỏi.
-Thú vị.
Lâm Tinh Hải cuối cùng cũng nghiêm túc nói.
Hắn uống ngụm nước chanh, xoay cổ tay, nói:
-Bắt đầu cửa thứ ba đi.
Trang Xảo giật giật khóe miệng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tinh Hải thì không dám mở miệng thuyết phục, khẽ gât đầu rồi đi khởi động chương trình cửa thứ ba.
Bắt đầu đếm ngược, Lâm Tinh Hải cũng điều chỉnh lại trạng thái chuẩn bị chào đón sự thay đổi của cửa mới.
̀m ầm ầm.
Một quả bóng bay ra, đúng như Lâm Tinh Hải dự đoán, bóng lại nhỏ đi.
Sau một vài quả bóng bay ra, Lâm Tinh Hải nhanh chóng phát hiện độ khó lớn nhất của cửa thứ ba không phải là bóng bị thu nhỏ lại.
Mà chính là nhịp điệu bị xáo trộn.
Ở cửa thứ hai, dù tốc độ có tăng lên, bóng có bay ra từ nhiều miệng súng khác nhau nhưng tần suất ra bóng không đổi và tốc độ bóng cũng không đổi.
Nhưng bây giờ, cả hai cái này đều thay đổi không theo một quy luật nào cả.
Có lúc khoảng cách giữa hai quả bóng không tới 1 giây, nhưng có lúc lại kéo dài đến 2 giây.
Mà tốc độ bóng cũng không giống nhau, có quả nhanh, có quả chậm.
Thậm chí quả bóng ở sau còn rơi nhanh hơn quả bóng ở trước.
Với tình huống không có quy luật này, Lâm Tinh Hải cũng phải tập trung cao độ, không thể hững hờ giống như trước nữa.

Cửa thứ ba kết thúc, Lâm Tinh Hải không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt rã rời như vậy.
Hắn nhìn qua màn hình, xếp hạng tạm thời của hắn tăng lên đến 28.
Mấy người đứng chờ bên cạnh chuẩn bị nịnh nọt.
Nhưng Lâm Tinh Hải không có tâm trạng nghe, hắn chỉ để cho Trương Mỹ Linh xoa bóp cánh tay giúp hắn, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người còn lại thấy vậy cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bên trong sân huấn luyện nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, nhưng ánh mắt của họ đều dực lửa.
Bọn họ đều có linh cảm mạnh mẽ rằng hôm nay có thể chứng kiến sự ra đời của một tay súng thần.
Lần này, Lâm Tinh Hải cũng không bắt đầu sớm, mà nghỉ ngơi hết 10 phút, lúc bắt đầu đếm ngược mới mở mắt ra.
Hắn nhìn qua màn hình bên cảnh, quả nhiên thanh tiến độ của cửa thứ tứ thay thổi.
Ở mức 38% trên thanh tiến độ có chữ màu đỏ biểu thị hạng 10.
Hắn nhìn sang mức 98% trên thanh tiến độ, thấy có ghi chú hạng 4.
-Vậy mà chỉ có ba người qua được cửa thứ tư này sao?
Ánh mắt của Lâm Tinh Hải cứng lại.
̀m ầm ầm.
Dù Lâm Tinh Hải đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn quả bóng đầu tiên bay ra thì vẫn vô cùng kinh ngạc.
Lâm Tinh Hải vô cùng kinh ngạc vì đó không phải là một quả bóng như trước mà là một quả cầu sắt được bắn ra.
Tốc độ bay của quả cầu sắt rất nhanh, từ lúc ở miệng súng đến khi rơi xuống đất chỉ mất nhiều nhất là 0,5 giây.
0,5 giây thật sự là quá nhanh, nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất. Mà đáng sợ nhất ở chỗ, hai bên vách tường của trường huấn luyện bắn súng lắp đặt một thiết bị phát từ trường, thiết bị này sẽ phát ra từ trường không theo một quy luật nào.
Việc này làm ảnh hưởng trực tiếp tới đường bay của quả cầu sắt. Khi quả cầu sắt bị hút bởi từ trường thì quỹ đạo rơi sẽ liên tục thay đổi.
Đối với sự thay đổi này, cho dù là Lâm Tinh Hải cũng cảm thấy luống cuống chân tay, cố gắng lắm mới bắn trúng quả cầu sắt thứ nhất.
Hắn không thể giống như những lần trước bắn trúng giữa trung tâm mục tiêu nữa, lần này viên đạn chỉ bắn tới vị trí mép ngoài quả cầu sắt.
Suýt chút nữa thì bắn trượt.
Nhưng mà kỹ thuật bắn súng của Lâm Tinh Hải vô vùng là thuần thục, cho dù chỉ là trình độ cơ bản, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại.
Đến khi quả cầu sắt thứ hai được bắn ra thì độ chính xác của Lâm Tinh Hải đã khôi phục, thuận lợi bắn trúng.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc như cũ, bởi vì lần này hắn cần phải hoàn toàn tập trung mới có thể bắn trúng được mục tiêu.
Việc tập trung cao độ phụ thuộc rất lớn vào trạng thái tinh thần, giống như sợi dây đàn, nếu mà căng quá thì sẽ đứt.
Nói một cách đơn giản, nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn rất có thế sẽ mắc sai lầm.
Một phát, hai phát, ba phát… Lâm Tinh Hải đều sử dụng hết sức để bắn.
Tới lượt bắn thứ hai mươi thì độ chính xác đã bắt đầu giảm xuống, mặc dù vẫn bắn trúng nhưng đều trúng mép ngoài của quả cầu.
-Không thể tiếp tục như vậy được.
Lâm Tinh Hải chau mày, nghĩ biện pháp.
Đột nhiên cơ thể hắn giải phóng ra năng lực cảm giác.
Năng lực cảm giác của hắn đã đạt tới 140m, có thể bao quát toàn bộ sân huấn luyện, bao gồm cả những quả cầu sắt bay đó.
Mặc dù năng lực cảm giác hơi mơ hồ, nhưng đối với Lâm Tinh Hải như vậy là đủ rồi.
Năng lực cảm giác cảm nhận được thứ gì đó thì ngay lập tức truyền vào não, vì vậy phản ứng sẽ nhanh hơn mắt thường.
Hắn sẽ dùng năng lực cảm giác sàng lọc trước, sau đó lại dùng mắt để quan sát.
Điều này làm cho Lâm Tinh Hải cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nếu như trước đó hắn cần độ tập trung là 100% thì bây giờ chỉ cần độ tập trung khoảng 80% là được.
Có 20% làm đệm, như vậy tỉ lệ sai số của Lâm Tinh Hải sẽ tăng rất nhiều.
Biểu hiện trực quan nhất chính là hắn đã có thể thong dong đứng dậy.
Điểm này dù là người đứng bên ngoài quan sát như Lăng Tu cũng thấy được.
Bọn họ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tinh Hải bỗng nhiên giãn ra thì không hiểu tại sao đều có cảm giác mong đợi.
Hiện tại Lâm Tinh Hải càng ngày càng tiến gần tới vị trí thứ 10 trên bảng xếp hạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận