Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 116

Thế nhưng với những liên minh dị năng giả có khả năng săn giết zombie thì lại rất yêu thích. Bởi vì ở đây có đủ zombie, nhưng không dày đặc như thành phố, miễn là không vào sâu trung tâm thị trấn, thì mức độ nguy hiểm vẫn có thể kiểm soát được.
Ngay khi Lâm Tinh Hải và những người khác tiếp cận thị trấn Thanh Đường, bọn họ nghe thấy tiếng súng yếu ớt. Hiển nhiên là ngoài bọn họ ra, vẫn còn có những đội săn khác cũng đến đây để săn zombie.
-Anh Lâm, anh nghĩ chúng ta chọn đi săn zombie hướng nào thì tốt hơn?
Lăng Tu mở miệng hỏi khi Hoàng Nặc đang dừng xe ở lối vào của thị trấn.
-Chuyện này có gì đặc biệt không?
Lâm Tinh Hải đối với những việc mình không biết thì đều sẵn lòng lắng nghe.
Lăng Tu chỉ vào bản đồ thị trấn Thanh Đường bắt đầu từ chỗ đậu xe bảo:
-Nếu nói như vậy, các đội săn Zombie như chúng tôi thích vào từ phía đông hoặc phía nam.
-Hướng đông, thì chính là ngã tư trước mặt. Bởi vì thường thường có nhiều tiểu đội săn giết ở đó, hướng này có tương đối ít zombie, tương đối an toàn.
-Về phía nam thì sẽ có nhiều zombie hơn, nhưng điều kiện đường xá ở hướng đó là tốt nhất. Dù muốn đi sâu hơn hay rút lui về thì đều thuận tiện.
Nghe xong lời này, Lâm Tinh Hải không chút do dự quyết định:
-Vậy thì chọn hướng nam.
Mục đích chính của hắn khi đến đây là để săn và tiêu diệt zombie.
Khi Lăng Tu nghe thấy câu đó, nụ cười hiện trên khuôn mặt của họ, với vị đại thần Lâm Tinh Hải đang ngồi ở đây, tất nhiên họ cũng có muốn đi về phía nam.
Sau khi Lâm Tinh Hải đưa ra quyết định, Hoàng Nặc đánh tay lái và lái thẳng vào một con đường ruộng, rồi đi dọc theo vùng ven thị trấn về phía nam.
Khi chiếc xe đang di chuyển về phía trước, Lâm Tinh Hải cũng đang quan sát tình hình ở thị trấn Thanh Đường. Hắn phát hiện ra rằng không có nhiều tòa nhà bị sập ở thị trấn này, thậm chí có khi còn ít một nửa so với ngoài kia.
Hơn nữa, các tòa nhà ở đây nhìn chung đều cao hai đến ba tầng, dù có sập cũng không chắn hết đường.
Điều kiện đường xá như vậy quả thực là tốt hơn nhiều so với trong thành phố.
Đường không bị chặn, đối với những đội săn này gần như là tuyến đường tốt nhất, bởi chỉ có đường không có chướng ngại vật thì xe việt dã mới có thể thoát đi vào những thời điểm quan trọng.
Chiếc xe việt dã có thể chạy với tốc độ 100 km/h ngay cả trên con đường ruộng nhỏ này, trong chốc lát đã tới phía nam thị trấn.
Lúc này, Lăng Tu mở miệng mấy lần, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng cuối cùng kìm lại không nói.
Điều này khiến Lâm Tinh Hải không nói nên lời, chuyện này là sao vậy?
Thế nhưng trong đoàn đánh thuê hắn đã trải qua một lần rồi
Vậy nên lần này Lâm Tinh Hải vẫn cứ làm như bản thân hắn không nhìn thấy.
Nếu như đối phương có chuyện phải nói, thì cuối cùng sẽ nói. Còn nếu không nói, vậy thì chắc không phải chuyện gì lớn.
Lăn Tu im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói:
-Anh Lâm, thì...chúng tôi đã tìm thấy một nơi có vẻ rất tốt ở thị trấn Thanh Đường, nhưng chúng tôi không thể vào đó vì sức mạnh của đội chúng tôi không đủ.
-Ở đâu?
Lâm Tinh Hải hỏi thẳng.
Bây giờ đã lựa chọn nói ra, vậy nên Lăng Tu cũng không do dự nữa, nói thẳng:
-Một nhà máy rượu.
Lâm Tinh Hải không khỏi nhướng mày.
Nếu Lâm Tinh Hải nghe thấy câu trả lời này vào lúc đi qua cái quán rượu trước kia, có lẽ hắn sẽ không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ hắn đã biết giá trị của rượu vang, hắn chắc chắn hiểu rằng rượu đang là thứ rất thiếu hụt.
-Nhà máy rượu nằm ở đâu trong thị trấn? Anh chưa đến đó, làm sao anh có thể chắc chắn rằng vẫn còn rượu trong đó?
Lâm Tinh Hải hỏi hai câu hỏi quan trọng nhất.
Lăng Tu đầu tiên chỉ vào bản đồ định vị ô tô, chỉ ra vị trí của nhà máy rượu rồi nói:
-Mặc dù nhóm của chúng tôi chưa bao giờ đến nhà máy rượu này, nhưng tôi dùng Thiên Lý Nhãn nhìn qua, những con đường gần đó chưa được khai thông. Không có dấu vết của các lỗ đạn trên tường hoặc mặt đất. Theo ước tính, các đội săn khác vẫn chưa thể xuyên qua đó.
-Nhưng nhà máy rượu này đã sụp đổ một nửa. Tôi không thể đảm bảo liệu có còn rượu trong đó hay không, nhưng tôi nghĩ khả năng rất lớn là vẫn còn rượu.
Nếu đó là thứ khác, không ai chắc chắn rằng thứ đó có tồn tại hay không, vì vậy phải chấp nhận rủi ro.
Tuy nhiên, khi rủi ro này được thay thế bằng rượu vang hoặc năng lượng tinh thạch đắt tiền, nó sẽ khác.
Chỉ cần lợi ích lớn ở một mức độ nhất định, người chấp nhận rủi ro còn nhiều, huống chi là một nhóm lính đánh thuê chấp nhận rủi ro, đó là điều bình thường.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Tinh Hải nói:
-Trước tiên cứ xem tình huống đã.
Mặc dù Lâm Tinh Hải không nói rõ ràng rằng mình sẽ đi, nhưng trên khuôn mặt của Lăng Tu và những người khác không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ cần không từ chối rõ ràng, anh ta biết rõ Lâm Tinh Hải nhất định phải có ý muốn.
Đối với một lính đánh thuê, điều cần thiết là phải kiểm tra tình hình trước khi làm điều gì đó, một lính đánh thuê thực sự liều lĩnh thì đã sớm mất mạng rồi.
Trong lúc hai người trò chuyện, chiếc xe việt dã đã đi vào khu vực trong thị trấn.
Cách đó không xa, từng đám zombie lang thang vô định giữa những ngôi nhà đổ nát và hoang tàn.
Lâm Tinh Hải quan sát một lúc và phát hiện ra rằng zombie trong thị trấn quả thực khác với zombie trong thành phố.
Zombie trong thị trấn thậm chí còn rải rác hơn.
Nhiều khi chỉ có khoảng chục con zombie tập trung lại một chỗ, nhiều lắm thì khoảng 30 hay 40 zombie. Tại thời điểm kinh khủng, thì ở một nơi bao quanh bởi bảy mươi hay tám mươi zombie đã là tối đa.
So với hàng trăm zombie trong thành phố, quy mô tập trung của bọn zombie ở đây thực sự khá dễ dàng đối với những đội săn nhỏ này.
Mọi người lần lượt kiểm tra thiết bị, làm những công việc chuẩn bị cuối cùng.
-Anh Lâm, tiếp theo, chống lại Zombie như thế nào, anh đến sắp xếp!
Lăng Tu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận