Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 487

-Tôi xin tự giới thiệu về bản thân một chút, ta là đạo sư trung cấp của học viện Đông Hải Viên Dũng. Công tác tuyển sinh lần này là do tôi phụ trách, tôi đã nắm rõ được tình huống câu chuyện đang diễn ra ở đây, tôi sẽ nhanh chóng đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho mọi người.
Hắn vừa nói vừa nhìn tiểu mập mạp.
Còn tiểu mập mạp thì có vẻ không để ý, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Người phụ trách là Viên Dũng đạo sư, cũng không làm quá nhiều chuyện, chỉ là lật xem một lượt tư liệu của tiểu mập mạp, sau đó dùng bộ đàm, có vẻ như đang liên lạc với người nào đó.
Mà trong lúc nói chuyện, Lâm Tinh Hải có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh người đạo sư này dần dần biến đổi. Một lúc sau, đối phương tắt bộ đàm, nhìn mọi người xung quanh một lượt.
-Tôi đã nói chuyện với cán bộ cao cấp của học viện, học viên Diệp Hâm đúng là đã được tuyển thẳng vào học viện Đông Hải của chúng ta.
Vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng ồ lớn hơn.
-Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể được tuyển thẳng chứ?
-Không phải học viên Đông Hải luôn tự nhận là công bằng công chính hay sao? Đây chính là công bằng mà các người nói à?
Đám người bàn tán sôi nổi, thậm chí rất nhiều người trực tiếp mở miệng lên án.
Viên Dũng giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, lúc này mới nói tiếp:
-Người nhà của học viên Diệp Hâm đã đóng góp cho quân bộ căn cứ Đông Hải 1000 mecha chiến đấu quân dụng loại I, cho nên quân bộ đưa danh sách đề cử của bọn họ lên, cử học viên Diệp Hâm đến học ở học viện Đông Hải của chúng ta.
Mặt khác, quân bộ còn cử 9 chín người khác tới đây học, mọi người nếu như muốn được cử đi, cũng có thể qua bên kia tạo dựng một chút quan hệ.
Trong nháy mắt tiếng ồn ào trong sân biến mất, khóe miệng của Lâm Tinh Hải không nhịn được co quắp lại.
1000 mecha chiến đấu? Toàn bộ số mecha của khu tránh nạn Tinh Thuẫn cũng không tới 1000 bộ...
Vậy mà đối phương vì một cái giấy báo nhập học, dám bỏ ra nhiều tiền của như vậy
Hắn cũng không biết nên nói đối phương là giỏi phá của hay là giỏi cậy thế bắt nạt người.
Tất cả mọi người đang ồn ào đột nhiên im bặt, bọn họ còn có thể nói cái gì?
Chuyện quân bộ căn cứ Đông Hải được phép cử người đến học ở học viện không phải là chuyện gì bí mật. Bình thường đều là gửi một số hạt giống tốt trong quân bộ đến trường học này đào tạo.
Tất nhiên đối với quân bộ mà nói, chuyện gửi hạt giống tốt đến học viện để đào tạo sâu là một chuyện quan trọng, nhưng quan trọng đến đâu thì cũng không bằng được 1000 bộ mecha.
1000 bộ mecha chắc chắn có giá trị hơn một tờ báo nhập học.
Một số người thông minh thậm chí đã nhanh chóng nghĩ đến người nhà Diệp Hâm người bỏ ra nhiều như vậy ngoài việc lấy một tờ báo nhập học còn là vì muốn gìn giữ mối quan hệ với quân bộ.
Đương nhiên, đối phương ngoại trừ có tiền bên ngoài, còn phản ứng ra một cái vấn đề khác.
Số lượng mecha nhiều như vậy có tiền cũng chưa chắc đã mua được, nói cách khác, đối phương không đơn giản chỉ là có tiền, mà bối cảnh chắc chắn rất khủng bố.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía tiểu mập mạp lập tức thay đổi, đa số đều là vẻ mặt hâm mộ, ganh tị.
Tiểu mập mạp cũng tương đối kiêu ngạo nhìn mọi người xung quanh, sau đó đôi mắt như hạt đậu của hắn ta cũng liên tục nhìn vào đám người thiên tài tuyệt đỉnh kia.
Thế nhưng lại phải để hắn ta thất vọng, những thiên tài này có vẻ kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía hắn ta, không phải là khinh thường, thì cũng là xem thường, thậm chí có không thèm nhìn.
Điều này khiến tiểu mập mạp cảm thấy hơi mù mờ.
Bố hắn không phải đã nói: Đi ra ngoài bên ngoài, có tiền tài mở đường, thì hết thảy mọi chuyện đều có thể suôn sẻ, nước chảy thành sông hay sao?
Vậy tại sao hắn ta bỏ ra 10 triệu Hoa Hạ tệ, vậy mà những người này lại có thái độ như vậy?
Trong nháy mắt, hắn ta cảm thấy kế hoạch của mình đã thất bại một nửa.
-Được rồi, quy củ là quy củ, Hoa Hạ tệ không cho phép mang vào khu vực thi, vậy thì cậu đừng có mang vào. Đương nhiên cậu đã được tuyển thẳng, không tham gia dự thi cũng không sao.
Đạo sư Viên Dũng, nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền quay người rời đi.
Tiểu mập mạp nhất thời giống như một quả bóng xì hơi, cũng không dám tiếp tục dây dưa với đối phương nữa, nộp lại Hoa Hạ tệ, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Thấy cảnh này, Lâm Tinh Hải hơi kinh ngạc, cũng có chút không hiểu.
Lúc này, Kim Đồng vừa hay trở về, nghĩ đến đối phương có vẻ đã chuẩn bị không ít tài liệu ôn thi cho buổi kiểm tra đánh giá này, thuận miệng dò hỏi:
-Cậu có biết tại sao tên tiểu mập mạp kia được tuyển thẳng rồi mà vẫn còn muốn tham gia dự thi bài kiểm tra đánh giá hôm nay không?
-Bởi vì nếu như không tham gia bài kiểm tra đánh giá này, dù là được cử đi học, thì cậu ta cũng chỉ là học viên tam đẳng kém nhất mà thôi.
Kim Đồng quả nhiên là có chuẩn bị, lập tức trả lời.
-Học viên tam đẳng?
Thấy Lâm Tinh Hải có vẻ hoàn toàn không hay biết gì, Kim Đồng tiếp tục giải thích:
-Dựa vào kết quả kiểm tra đánh giá lần này, tất cả học viên sẽ được phân làm nhất đẳng, nhị đẳng và tam đẳng. Mỗi một cấp bậc, trường học cung cấp tài nguyên và lực lượng giáo viên đều là không giống nhau.
-Đương nhiên, vẫn có thể thay đổi những cấp bậc này, cuối mỗi học kỳ sẽ có một bài kiểm tra đánh giá để đánh giá lại cấp bậc của học viên. Nhưng mà, chênh lệch cả một học kỳ nên thật ra những học viên top cuối cũng khó mà theo kịp.
-Thật đúng là thắng làm vua, thua làm giặc!
Lâm Tinh Hải nhịn không được cảm thán một câu.
Kim Đồng lén liếc mắt nhìn hắn, do dự một lúc, sau đó nói:
-Thật ra, trên học viên nhất đẳng, còn có học viên cực phẩm, nhưng mà số lượng cực kỳ ít ỏi, chỉ có mười người đứng đầu bài kiểm tra đánh giá ngày hôm nay mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận