Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1193 - Xông vào thi triều (4)

Xông vào thi triều (4)
“Khu vực A3 sử dụng súng trái phá bao trùm, ba phút oanh kích bão hòa, đội dự bị đi lên thay quân.”
“Đội thiêu hủy, thiêu hủy thi thể phía dưới điểm phòng ngự số 5, chúng sắp cao đến mười mét rồi, sau khi thiêu đốt xong nhớ dùng súng nước áp lực cao rửa sạch tro tàn.”
Từng tiếng hô tràn ngập trên tường thành.
Những binh lính ở đây, không phải là đang bắn súng hoặc ném bóm thì là chiến đấu với những zombie đang bò lên sát tường thành.
Tiếng pháo súng kịch liệt đã vang lên suốt hai ngày hai đêm, nếu như không phải có đội thiêu hủy thì thi thể zombie phía dưới đã sớm chất cao như núi rồi.
Mỗi binh sĩ không biết đã bắn chết bao nhiêu zombie, nhưng lúc này nhìn ra ngoài tường thành, zombie vẫn dày đặc chi chít, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.
Trong tình huống này, cho dù ý chí của các binh sĩ có kiên định đến đâu thì trong lòng cũng sẽ xuất hiện chút do dự.
Bọn họ thực sự có thể ngăn chặn đợt thi triều quy mô khổng lồ này không?
Dĩ nhiên, nếu như chỉ là những zombie bình thường, trong tình huống đầy đủ đạn dược, bọn họ kỳ thực cũng không sợ, nhưng vấn đề là...
“Các binh sĩ khu vực B5 chú ý, có hơn trăm con zombie hung bạo đang tiến về phía phòng tuyến của các ngươi...”
“Khu vực C7 cũng phải chú ý, máy dò tìm đã phát hiện dấu hiệu sinh mệnh của giáp trùng huyết sắc, chúng có thể ẩn náu trong bất kỳ con zombie nào, cố gắng dùng đạn lửa giải quyết chúng.”
Một loạt tin tức dồn dập vang lên trong kênh liên lạc, tất cả binh lính trong khu vực được nêu tên lập tức lên tinh thần.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, hai ngày này bọn họ không biết đã bị zombie biến dị dùng các loại thủ đoạn tập kích bao nhiêu lần, những lần công kích gián tiếp như thế này vẫn là nhẹ.
Chờ zombie biến dị chủ động đến đây tiến công, đây mới thực sự là nguy cơ.
Nhưng chính loại nguy cơ nhỏ này cũng đủ khiến những binh lính này mệt mỏi rồi. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là, bởi vì số lượng binh lính lần này không quá nhiều, thế nên cho dù là tiến hành luân phiên, những binh lính này cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mỗi ngày binh lính chỉ có thể ngủ được năm đến sáu tiếng.
Có lẽ một số người có thể cảm thấy rằng, nghỉ ngơi năm hoặc sáu giờ mỗi ngày không phải là quá ít, nhưng vấn đề là những người lính này không làm việc mà đang ở giữa một trận chiến cường độ cao, nơi mà bọn họ có thể chết bất cứ lúc nào.
Loại chiến đấu cường độ cao này, đừng nói là hơn mười giờ mỗi ngày, thậm chí một hoặc hai giờ đã vô cùng mệt mỏi rồi.
Lúc này, cả căn cứ Tinh Thuẫn có tường thành phía nam là gặp phải công kích mãnh liệt nhất, bởi vì đây là phương hướng của thành phố Quảng Hàn.
Mà lúc này ở vị trí chính giữa tường thành phía nam, một bóng người đứng thẳng tắp với ngôi sao cấp tướng trên vai, trên người đối phương tản mát ra khí tức cường đại, thậm chí đè ép khiến những con zombie bình thường kia không dám tới gần đoạn tường thành này.
Hắn đứng ở nơi đó giống như một cây định hải thần châm, bất kể là binh lính hay sĩ quan ở gần, mỗi lần thấy bóng dáng này, sĩ khí vốn có chút xuống thấp sẽ lại tăng cao.
Mà lúc này, chiến lực ở đây đương nhiên là tướng lãnh quân đội cao nhất - Lâm Chính Dương. Mặc dù hắn đứng nghiêm, trên người tản ra khí tức cường đại, nhưng nếu có người đi tới trước mặt hắn, sẽ có thể nhìn thấy trong ánh mắt hắn lóe lên sự khẩn trương và bất đắc dĩ.
“Ngươi nên nghỉ ngơi đi!” Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai hắn.
Lâm Chính Dương không cần quay đầu cũng biết là ai tới, hắn khẽ thở dài một hơi: “Lão Ngụy, ngươi cảm thấy cuộc chiến tranh này chúng ta có hy vọng giành thắng lợi không?”
Ngụy Thiên Hành đi tới phía sau hắn, cũng thở dài một tiếng: “Hi vọng thì chắc chắn là có, nhưng phải xem chúng ta có bằng lòng trả một cái giá lớn như vậy hay không mà thôi.”
Lâm Chính Dương lập tức im lặng, đương nhiên hắn biết cái giá lớn mà Ngụy Thiên Hành nói là gì.
Nếu như không thắng được trận chiến này, bọn họ còn có hai con đường có thể lựa chọn. Thứ nhất chính là cầu cứu viện, mà loại cứu viện này không phải là phương thức cầu cứu thông qua quan hệ như trước kia, mà là trực tiếp cầu cứu lên quốc gia.
Dưới loại tình huống này, quốc gia sẽ xuất binh với quy mô lớn, trợ giúp bọn họ tiêu diệt thi triều này.
Nhưng vấn đề là, nếu như bọn họ thực sự làm như vậy, dựa theo quy tắc mặc định, sau khi căn cứ Tinh Thuẫn của bọn họ xây dựng xong, nó sẽ trở thành căn cứ trực thuộc của căn cứ xuất binh.
Khi đó, quyền lực của họ cũng sẽ mất, đồng nghĩa với việc chắp tay dâng cố gắng bao nhiêu năm nay cho người ta. Nếu không đến thời khắc cuối cùng, hai người chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy.
Ngoài ra còn có một con đường khác, nhưng con đường này còn khó khăn hơn, đó chính là tận lực tiêu diệt sinh lực của thi triều. Thời điểm thật sự không ngăn cản được nữa thì sẽ rút về khu lánh nạn dưới đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận