Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 309

Nhưng bọn họ đều không ngu ngốc, hiện tại mấy tin tức này một chút tiếng gió cũng chưa có nhưng Lâm Tinh Hải đã hiểu biết rành mạch, thậm chí nói ra cả nội dung nhiệm vụ.
Điều này chứng minh cái gì?
Thực hiển nhiên Lâm Tinh Hải với bọn họ đã không cùng cấp bậc.
Bọn họ chỉ là đoàn trưởng binh đoàn nhưng Lâm Tinh Hải phỏng chừng đều đã sắp tiến vào tầng quyết định quyết sách của công hội binh đoàn.
Chẳng sợ lại qua một thời gian, Lâm Tinh Hải nhảy dù làm chủ quản một bộ môn nào đó trực tiếp quản lý binh đoàn bọn họ thì cũng không cảm thấy kì quái.
Sau khi mọi người trước mặt phục hồi tinh thần lại, bọn họ không thể không thu hồi lại tâm trạng vui sướng, bắt đầu hỏi thăm Lâm Tinh Hải tình báo về thành phố Quảng Hàn.
Rốt cuộc đối với bọn họ, cho dù có quân đội đồng hành nhưng loại địa phương như thành phố Quảng Hàn thì vẫn nguy hiểm như cũ, hiện tại mọi người đều muốn thu thập nhiều tình báo để chuẩn bị cho tốt.
Tình báo của thành phố Quảng Hàn cũng không được xem như là cơ mật gì cho nên sau khi nghĩ nghĩ Lâm Tinh Hải liền công khai video thăm dò của bọn họ lần này, cũng có thể cho mấy binh đoàn này có càng nhiều sự chuẩn bị.
Sự việc tới bước này rồi, Lâm Tinh Hải cũng cảm thấy chuyện nên làm đều đã làm gần như xong hết rồi, hắn mang Liễu Diệu Diệu đi một vòng nhận người rồi chuẩn bị chào để rời đi.
Toàn bộ quá trình, hắn cũng chỉ ở quán bar trong nửa giờ mà thôi.
Rất nhiều người thấy Lâm Tinh Hải muốn rời đi, nguyên bản muốn giữ lại nhưng lại sợ quấy rầy đến hai người khiến Lâm Tinh Hải bất mãn nên chỉ có thể thầm than trong lòng rồi tiễn hai người rời đi.
Rời khỏi công hội binh đoàn đã là 4 giờ buổi chiều.
Liễu Diệu Diệu nhìn thời gian, hơi chờ mong với hưng phấn hỏi:
-Kế tiếp anh có chuyện gì không?
-Không, sao vậy?
Nhìn thấy biểu cảm của đối phương hơi nghi hoặc.
-Anh không thấy tin tức sao? Bên binh đoàn gửi tiền thưởng, hôm nay tôi mời khách, kêu mấy người Vương Dao cùng tới ăn một bữa tiệc lớn.
Liễu Diệu Diệu ra dáng nhà giàu nói.
Nhìn biểu cảm của Liễu Diệu Diệu, Lâm Tinh Hải liền cảm thấy buồn cười, lúc này hắn mở máy tính đeo tay ra nhìn thoáng qua, chính xác là nhận được tin, hơn nữa vẫn là hai tin.
Một cái là tin điểm tích lũy gửi đến, mà một tin khác là ông Ngụy gửi cho hắn.
Ông Ngụy đã xác minh với hắn, sau khi hiệp thương, cao tầng đã đồng ý phương án hành động của hắn, đồng thời đại diện khu lánh nạn cảm ơn hắn.
Ở cuối đối phương còn thêm câu:
0Đáng tiếc cậu tiểu tử này một tháng nữa phải rời đi, nếu không chờ đến khi cậu đột phá đến huyết khí cảnh tôi thật sự muốn giao công hội binh đoàn cho cậu.
Nhìn đến tin nhắn cuối cùng này, Lâm Tinh Hải cạn lời, hắn cũng không nghĩ tới ông Ngụy lại coi trọng hắn như thế.
-A Tinh, làm sao vậy?
Liễu Diệu Diệu nhìn sắc mặt Lâm Tinh Hải không ngừng thay đổi, tò mò hỏi.
-Không có gì.
Lâm Tinh Hải lắc đầu, chuyển đề tài khác:
-Đúng rồi, lần này cô được khen thưởng bao nhiêu điểm tích lũy?
-1530 điểm điểm tích lũy, hơn nữa đây chỉ còn là tiền thưởng, thật không nghĩ tới, làm lính đánh thuê thu vào lại nhiều như vậy. Tôi chỉ là người mới, giống như những lính đánh thuê lâu năm, thậm chí có chức vị như các anh, vậy ra ngoài một chuyến có thể kiếm được bao nhiêu nha!
Nói đến đoạn sau, hai mắt của Liễu Diệu Diệu tựa như có ngôi sao nhỏ, sáng ngời dị thường.
-Ừm…
Lâm Tinh Hải có hơi xấu hổ, vội vàng giải thích một câu:
-Thật ra cũng không nhiều như cô tưởng, lần này cô được nhiều điểm tích lũy chỉ là bởi vì lần này chúng ta kiếm được nhiều lời. Bình thường ngày thường ra ngoài làm một chuyến nhiệm vụ, toàn bộ binh đoàn mới chỉ kiếm được 10 nghìn điểm tích lũy, chia đến tay mỗi người nhiều nhất cũng chỉ 100 điểm tích lũy.
-100 điểm tích lũy cũng không ít, lúc trước công tác ở phòng chính vụ một tuần mới có 120 điểm tích lũy. Đúng rồi, anh còn chưa nói nhiệm vụ lần này được bao nhiêu điểm tích lũy đâu!
Liễu Diệu Diệu nói nói mới nhớ tới vấn đề của mình.
-260 nghìn.
Lâm Tinh Hải nói ra một con số.
-Bao… Bao nhiêu?
Mắt đẹp của Liễu Diệu Diệu nháy mắt trừng lớn.
-Con số chính xác là 265000 điểm tích lũy.
Không đợi Liễu Diệu Diệu mở miệng, Lâm Tinh Hải liền giải thích:
-Thật ra cũng không phải là tiền thưởng của tôi mà là được chia. Chỉ cần tôi đi làm nhiệm vụ là có thể được một nửa của tổng số điểm thu được.
Liễu Diệu Diệu nghe xong liền cạn lời một lúc, nhưng mà nhớ lại biểu hiện kinh diễm của Lâm Tinh Hải trong nhiệm vụ lần này, cô cảm thấy phương án phân phối như vậy kỳ thật cũng không phóng đại, thậm chí là binh đoàn Liệt Thiên kiếm lời.
Nếu không không có Lâm Tinh Hải, đừng nói là kiếm 560 nghìn điểm tích lũy, cho dù là 50 nghìn điểm tích lũy cũng không thể.
Kế tiếp, sau khi điều chỉnh tâm trạng, Liễu Diệu Diệu liền cao hứng phấn chấn lôi kéo Lâm Tinh Hải tìm một tiệm lẩu đặt vị trí rồi đi phòng tính vụ khu hạ tầng.
Nhưng mà khi hai người vào phòng chính vụ đều khiếp sợ, bởi phía đông phòng chính vụ đã bị sập hơn một nửa, lúc này đang sửa khẩn cấp.
Đương nhiên, vì không cho hoạt động của khu lánh nạn bị tê liệt cho nên chẳng sợ trong tình huống như vậy, phòng chính vụ vẫn hoạt động như cũ.
Điều làm bọn họ thả lỏng chính là sau khi tiến vào phòng chính vụ, đám người Vương Dao bình an không có việc gì, đang công tác bận rộn.
Mà mấy cô gái thấy Lâm Tinh Hải với Liễu Diệu Diệu dắt tay nhau đi tới đều rất vui mừng, đương nhiên Vương Dao ngoại trừ vui mừng ra còn có một chút ảm đạm trong ánh mắt.
Mà bởi vì khu lánh nạn vừa mới trải qua đại chiến với tập đoàn tài chính Morgan, các bộ môn đều rất bận rộn, mấy cô gái chỉ vội vàng chào hỏi một chút rồi nhanh chóng quay trở lại công tác bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận