Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 251

Phó quan trước mặt anh ta, mồ hôi trên trán đã chảy thành sông, vội vàng trả lời:
-Đã...... Đã hiểu.
-Ừ!
Rắn Hổ Mang gật gật đầu, nói:
-Vậy thì mau đi xuống báo lại! Vả lại, chúng ta trở về cũng không đồng nghĩa rằng tôi từ bỏ nhiệm vụ lần này, những binh đoàn kia nếu muốn trở về khu lánh nạn, chúng ta chỉ cần im lặng chờ con mồi tự giao nộp đến là được.

Bầu không khí bên trong Tinh Thuẫn cực kì căng thẳng, mặc dù ở đây trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng đều rõ, đây nhất thời chính là bình yên trước cơn bão.
Căn cư lớn của tập đoàn Morgan, ở đây đã chẳng còn một viên chức bình thường nào, nếu có cũng chỉ có những lính đánh thuê trang bị đạn thật, bọn họ canh giữ những lối đi quan trọng, đặc biệt là văn phòng của Gibson, chỉ sợ một con muỗi cũng đừng hòng bay vào.
Mà những kẻ có thể vào đây làm việc cũng chỉ có lác đác mấy người, quản gia Winter chính là một trong số đó.
Lúc này ông ta cầm tình báo mới nhất đi vào, giao cho Gibson.
-Đúng là phế vật, có vậy thôi mà cũng để mất dấu.
Sắc mặt Gibson có chút âm trầm.
Trong số những binh đoàn được Tinh Thuẫn cử đi, Liệt Thiên chính là mối quan tâm lớn nhất của anh ta, cũng không phải lí do gì phức tạp, đơn giản là nhìn không ưa mắt mà thôi.
-Những đội ngũ ngăn chặn ở bên kia, đem ra cho tôi 3 đội tinh nhuệ.
Gibson sau một hồi tức giận, sắc mặt âm trầm nói với Winter.
-Cậu chủ, cậu điều động bất ngờ như vậy, sợ rằng chiến trường chính ở bên kia....” Winter khó khăn nói.
-Tôi mặc kệ kế hoạch lần này có thể thành công hay không, nhưng cái binh đoàn Liệt Thiên này nhất thiết phải để chính tôi tiêu diệt sạch.
Ngữ khí Gibson không có chút nào là muốn thương lượng.
Winter sau khi hơi trầm mặc, mới mở miệng nói:
-Được! Nhưng cậu chủ, khi cuộc chiến bắt đầu, cậu bắt buộc phải theo lời tôi, rời khỏi chỗ này trước.
-Được, vậy ông chuẩn bị đi!
Gibson không từ chối, anh ta cũng không phải dạng không sợ chết, hơn nữa thân là thành viên chính thức của gia tộc Morgan, dù cho việc này có thất bại, anh ta cũng có rất nhiều cơ hội để trở mình, cũng không cần thiết phải đâm đầu vào chỗ chết.
...
Bọn người Lâm Tinh Hải đương nhiên không hề biết gì về chuyện này, bởi theo như tình báo, nhiệm vụ của bọn họ lần này đã được nâng từ khó khăn lên cấp ác mộng.
Nhưng vì đã cắt đuôi được đội theo dõi, nên chặng đường phía trước đây cũng tương đối dễ dàng.
Zombie bình thường đối với bọn họ, nửa điểm uy hiếp cũng không có, sau khi rời khỏi thành phố Thường Bình, thẳng đến thành phố Đông Hoàn mà đi.
Trong quá trình di chuyển, cũng không gặp phải chuyện gì khó khăn, thuận lợi tiến vào đến phạm vi của thành phố Đông Hoà.
-Cũng may là đã đuổi kịp.
Tống Diệu như trút được gánh nặng, thở dài một hơi.
Thực chất thời gian thực hiện nhiệm vụ lần này rất gấp gáp, mà thủy triều Zombie lại làm trễ nải bọn họ thời gian không ngắn, cũng may đoạn đường đến thành phố Đông Hoàn không gặp phải tai nạn gì, nếu không thì nhiệm vụ e rằng sẽ không thể hoàn thành.
Mà không chỉ anh ta, những người còn lại cũng có cảm nhận y hệt.
Sau khi tiến vào thành phố Đông Hoàn, đám người dựa theo địa chỉ nhiệm vụ, đi tới tòa nhà cao nhất ở phía bắc.
Đông Hoa cao ốc là kiến trúc cao nhất đồng thời cũng là hoàn hảo nhất trong thành phố này, Zombie ở khu này cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, hàng trăm binh lính cầm súng ống, lẳng lặng ở giữa trung tâm tòa nhà chờ đợi.
Mãi cho đến khi thấy được một đoàn xe từ xa đi tới, mới có một sĩ quan lái xe Jeep quân đội đến nghênh đón.
-Các người có phải là đội ngũ do Tinh Thuẫn cử tới?
Tên sĩ quan kia dò hỏi.
-Đúng rồi!
Tống Diệu điều khiển Mecha ra khỏi hàng, đại diện ba binh đoàn lớn hồi đáp.
Đồng thời anh ta cũng quan sát đến trang bị trên người đối phương, nếu như không có đoán sai, đối phương hẳn là người của Đông Hải.
-Vậy đưa chìa khóa bí mật đi!
Sĩ quan nói tiếp.
Rất nhanh hết thảy đã hoàn thành, sau khi xác nhận thân phận, sĩ quan để cho xe bọc thép đã chờ sẵn từ lâu chạy tới, binh sĩ ở trên lần lượt di chuyển những rương kim loại xuống.
-Bàn giao hoàn tất, chúc mọi người thượng lộ bình an.
Tên sĩ quan kia sau khi nói xong, không lề mề mà dẫn đội ngũ rời đi.
-Sao tôi cứ có cảm giác có cái gì đó là lạ!
Chờ đối phương rời đi rồi, Tần Văn Bác lái Mecha đi tới, nhịn không được nói.
-Chính xác! Chúng ta chỉ là một mồi nhử, đem về thứ gì cũng không quá quan trọng. Nhưng Đông Hải sao đột nhiên lại đem ra nhiều binh lính đến hộ tống như vậy?
Tống Diệu nhíu mày nói.
Mặc dù đối phương đã dùng rada chống trinh sát, nên không có cách nào kiểm tra cụ thể số lượng, nhưng nhìn qua tuyệt đối không ít hơn 500 người.
Nếu chỉ là diễn trò, thì làm gì phải cử đến nhiều người như vậy.
-Mở ra xem một chút thì sẽ biết.
Lúc này Lâm Tinh Hải mở miệng nói.
-Cái này...... Không tốt lắm đâu!
Tống Diệu cùng Tần Văn Bác nghe xong đều có chút chần chờ.
-Có gì mà không tốt, ông Ngụy còn cho chúng ta lúc gặp nguy hiểm vứt bỏ những thứ này mà sợ gì!
Lâm Tinh Hải nói.
Tống Diệu cùng Tần Văn Bác bốn mắt nhìn nhau, cũng không đủ kiên nhẫn, sai đội sửa chữa mang công cụ tới, đem những rương kim loại này mở ra.
Nếu như không phải nhìn thấy binh đoàn Đông Hải bên kia, quân đội số lượng nhiều, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy.
Nhưng bây giờ phát hiện điểm bất thường này, không biết rõ ràng là tình huống gì, bọn họ trong lòng cũng bất an.
Rất nhanh, những rương kim loại này đã được mở ra, từng đồ vật bên trong dần hiển hiện.
Đám người Tống Diệu vừa nhìn vào, sắc mặt thay đổi
Cho dù là bọn họ không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, cũng có thể nhìn ra được bên trong đều là những dụng cụ tinh vi cao cấp.
Mà sau khi thành viên đội sửa chữa kiểm tra qua, cũng cho ra kết luận, những thứ đồ cao cấp này đều là thật, hơn nữa còn có thể sử dụng.
-Bộ phận quan trọng của máy chiết xuất năng lượng địa nhiệt này, chẳng lẽ là thật!
Tống Diệu nuốt nước miếng, chật vật mở miệng.
Mà những người còn lại cũng trong nháy mắt ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận