Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 444

Mặc dù việc anh ta rời đi chỉ có một số thành viên cấp cao của binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên biết, nhưng không cần phải giấu giếm Vương Dao và những cô gái khác điều này, hơn nữa hiện tại rất thích hợp để có thể thả một ít tiếng gió, để cho những thành viên của những binh đoàn lính đánh thuê khác chuẩn bị tinh thần.
-Cái này… tôi có thể đi theo để thi được không?
Vương Dao cắn cặp môi đỏ mọng, can đảm hỏi.
-Sợ là không được, người có thể tham gia cuộc thi nhập học này đều là nhân tài của quốc gia, đánh giá gen đều là cấp A, dị năng thấp nhất cũng là cấp độ hiếm.
-Quan trọng hơn nữa đó là thực lực của những người này đều là mở được đạo khóa gen thứ ba trở lên, cho nên dù có đi theo, thì cuối cùng vẫn bị đánh trở về thôi.
Lâm Tinh Hải hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt càng ngày càng thất vọng của đối phương, trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của cô ta.
Hắn cũng không phải là đồ ngốc, làm sao có thể không cảm nhận được tình cảm của Vương Dao dành cho mình, nhưng hiện tại anh ta đã có Liễu Diệu Diệu sẽ không muốn cho người khác cơ hội, nên khi nói ra những lời này, hắn cũng vô cùng dứt khoát.
Vương Dao nghe xong, trong lòng cô chỉ cảm thấy khó chịu, cô ta vẫn nhớ mình lúc bản thân thức tỉnh dị năng đã phấn khích và vui mừng đến mức nào, cảm thấy một ngày nào đó mình có thể bắt kịp bước chân của Lâm Tinh Hải.
Nhưng thực tế là khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Cô ta cũng không biết nói gì cho đúng, nên chỉ có thể buồn bực im lặng ăn cơm, không khí trở nên có chút nặng nề.
Nửa giờ sau dùng bữa xong, mọi người bắt đầu đi về.
Vương Dao và những người khác đã tham gia binh lính đánh thuê Liệt Thiên, vì vậy không cần phải sống ở khu tầng dưới nữa, mọi người đều sống trong binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên và sắp xếp họ vào ký túc xá của các thành viên.
Tuy rằng môi trường không được tốt lắm, nhưng ít nhất mỗi thành viên đều có thể bảo đảm một phòng riêng, riêng cái này không biết so với khu tầng dưới đã tốt hơn bao nhiêu lần.
Ban đầu, họ đều đi cùng nhau, nhưng khi đến ngã ba đường, Lâm Tinh Hải và Liễu Diệu Diệu tách khỏi những người phụ nữ.
-Ồ! Hai người không phải trở về ký túc xá lính đánh thuê sao?
Lần này chính là Trầm Y Mỹ lên tiếng.
Khi nghe đối phương nói điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Diệu Diệu đỏ bừng.
Cô nhất thời không biết nói thế nào mới tốt, lúc đầu Lâm Tinh Hải đã lấy danh nghĩa ký túc xá của binh đoàn lính đánh thuê lừa cô sống chung, bây giờ cô nên nói gì đây?
Nhưng mà Lâm Tinh Hải cũng không quan tâm lắm, nắm lấy bàn tay ngọc bích của Liễu Diệu Diệu, cười nói:
-Chúng tôi không ở ký túc xá, đã dọn ra ngoài rồi.
-A! Hai người..... Ở chung sao?
Nữ nhân trợn mắt ngoác mồm, tiến độ này cũng quá nhanh!
Lúc này, Liễu Diệu Diệu xấu hổ muốn tìm một kẽ hở để chui vào, nhưng Lâm Tinh Hải vẫn như cũ không quan tâm:
-Thì cứ xem như vậy đi! Dù gì thì Liễu Diệu Diệu cũng là bạn gái của tôi.
-A, chúc mừng!
Trầm Y Myc và những người khác chúc mừng.
Đôi mắt Vương Dao thoáng buồn, hai người đã xác định mối quan hệ, còn sống chung với nhau, cô biết rằng mình có thể sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
...
Sau khi mọi người tách ra, Lâm Tinh Hải nhanh chóng đưa Liễu Diệu Diệu trở về biệt thự ở tiểu khu Tinh Thuẫn.
Cho đến lúc này, tâm trạng ngại ngùng của Liễu Diệu Diệu mới trở lại bình thường.
Tuy nhiên, khi cô muốn quay trở lại phòng, lại bị Lâm Tinh Hải giữ lại.
-Có chuyện gì vậy?
Liễu Diệu Diệu khó hiểu.
-Bây giờ chúng ta đã là người yêu chính thức, chúng ta không nên làm chuyện mà những người yêu nhau nên làm sao?
Lâm Tinh Hải cười xấu xa nói.
Liễu Diệu Diệu dường như đã nghĩ ra điều gì đó, và khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đỏ bừng.
-Chờ đã, chuyện của Vương Dao, đừng tưởng rằng em không nhìn thấy, anh định làm như thế nào?
Liễu Diệu Diệu nhanh chóng chuyển chủ đề.
-Cái gì làm sao? Hôm nay biểu hiện của không tốt sao? Anh có một người là đủ rồi. Hơn nữa, chúng ta sắp đi căn cứ Đông Hải, đến lúc đó thời gian dài sẽ không gặp nhau, đến lúc trở lại đoán chừng cô ấy sẽ quên anh thôi.
Lâm Tinh Hải nói xong, trực tiếp bế Liễu Diệu Diệu lên.
-A, không được! Em vừa mới trở về từ bên ngoài, trên người đã dính đầy bụi. Em đi tắm.
Liễu Diệu Diệu muốn tránh thoát.
-Vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau đi!
Lâm Tinh Hải nói xong trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Liễu Diệu Diệu chặn tất cả những lời nói phía sau của đối phương.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Tinh Hải ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng của máy truyền tin đánh thức.
Vốn dĩ Lâm Tinh Hải muốn cúp máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi tới hóa ra là Ngụy Thiên Hành, lập tức tinh thần đi lên kết nối cuộc gọi.
-Haha! Tối hôm qua Tiểu Hải ngủ như thế nào?
Giọng nói mười phần đùa giỡn của Ngụy Thiên Hành vang lên.
Lâm Tinh Hải rất muốn trả lời:
-Cả đêm qua không ngủ, vừa mới ngủ thì ông gọi đến.
Nhưng mà, rốt cuộc hắn vẫn là kìm lại lời nói, ngược lại nói:
-Tôi ngủ ngon, lão Ngụy tìm tôi có việc gì?
-Hả, chính xác là có chút việc về học viện Đong Hải, nếu rảnh thì tới đây một chuyến!
Ngụy Thiên Hành nói.
-Được rồi, đến ngay.
Thấy đó là chuyện quan trọng, Lâm Tinh Hải không muốn ngủ nữa, đồng ý với ông ta.
Dù sao với thể chất của hắn hiện tại, dù có lăn qua lăn lại cả đêm cũng không có vấn đề gì lớn.
Hắn đắp chăn cho Liễu Diệu Diệu, nhẹ nhàng ra khỏi giường, tắm rửa một chút, rồi chạy tới khu tầng cao.
Năm phút sau, hắn đến lầu hành chính, lính canh ở đây đã biết Lâm Tinh Hải, căn bản không có bất kỳ sự cản trở nào.
Rất nhanh Lâm Tinh Hải đi thang máy đến cửa văn phòng của lão Ngụy.
Có một thư ký đứng ở cửa, nhưng mà không cần hắn nói gì, nam thư ký thấy hắn đến, lập tức mở cửa, mỉm cười làm ra kí hiệu tay "mời".
Lâm Tinh Hải gật đầu đáp lại, trực tiếp đi vào.
-Tiểu Hải, cậu đến rồi! Còn sớm như vậy chắc chưa ăn sáng! Cùng nhau ăn cơm đi.
Ngụy Thiên Hành cười nói khi thấy Lâm Tinh Hải bước vào.
-Tôi chưa ăn, vẫn là lão Ngụy sắp xếp chu đáo.
Lâm Tinh Hải cười nói, trực tiếp ngồi xuống bàn ăn không khách sáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận