Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 134

Nhìn thấy Zombies biến dị trốn sau chiếc xe bỏ đi đó, Lâm Tinh Hải nhịn không nổi thở dài một hơi, cậu đã đánh giá quá cao kỹ thuật bắn súng của bản thân rồi.
Đương nhiên, hiện tại cậu mới chỉ nắm giữ một chút kiến thức hời hợt của kỹ năng bắn súng trung cấp, nếu như bản thân có thể dùng năng lực cảm giác để khống chế phương hướng của viên đạn thì Kẻ Săn Mồi sẽ tuyệt đối không có cơ hội chạy đến phía sau chiếc xe đó.
Nhưng mà Lâm Tinh Hải cũng không buồn phiền, trước đó hắn cũng đã dự tính đến tình huống này rồi, trong lòng đã sớm chuẩn bị phương án đối phó rồi.
Sau khi chào hỏi mọi người sau, hắn nhảy từ trên xe việt dã xuống, dị năng cực tốc cùng Huyễn Ảnh Thân Pháp đều được phát huy, tốc độ trong nháy mắt tăng vọt lên 120 điểm.
Mà vào lúc này, một đường ánh sáng màu vàng cũng rơi trên người hắn, đó chính là dị năng tăng phúc của Hoàng Nặc.
Tốc độ của cậu vừa tăng thêm 10% nữa, đạt đến cấp độ khủng bố là 132 điểm.
Đương nhiên cho dù có là vậy, tốc độ giữa cậu và Kẻ Săn Mồi vẫn có khoảng cách vô cùng lớn, nhưng cậu cũng không so sánh bản thân với Zombies biến dị, chỉ cần để bản thân cậu đảm bảo đủ lực cơ động, không chịu ảnh hưởng của Zombies thông thường là được rồi.
132 điểm tốc độ kết hợp với Huyễn Ảnh Thân Pháp đủ để cho Lâm Tinh Hải chạy qua đám Zombies một cách nhẹ nhàng, tất cả công kích của Zombies đều rơi vào khoảng không.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Tinh Hải nhanh chóng áp sát đến chiếc xe bị bỏ đi đó.
Mặc dù Zombies biến dị không có lực cảm giác, nhưng trực giác của chúng đối với nguy hiểm thì phải nói là cực kì nhạy cảm, sau khi Lâm Tinh Hải nhảy khỏi xe việt dã thì bắt đầu di chuyển, Kẻ Săn Mồi liền cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.
Nhưng nó không có bất kỳ sự căng thẳng hay sợ hãi nào, ngược lại trong mắt là vẻ phấn chấn.
Chỉ cần tên “thức ăn” đó đến gần phạm vi 10 mét, nó có thể hoàn toàn nắm chắc sẽ giết chết được tên này.
Cho dù đối phương chỉ tiến gần 20 nét, nó cũng nắm chắc có thể xông lên nghiền nát được tên “thức ăn” kia.
Sau đó, trong cảm nhận của nó, tên “thức ăn” kia bộc phát được tốc độ khá nhanh, sau đó nhanh chóng tiếp cận trong phạm vi 30 mét, rồi 25 mét, 20 mét.
Giờ phút này, cơ bắp trên người Kẻ Săn Mồi đều bắt đầu căng cứng tự lực, chờ đợi thời khắc mấu chốt để bổ nhào về phía trước.
Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên nó cảm giác được một luồng nguy hiểm bao trùm lấy nó, bốn viên đạn to bằng đầu ngón tay cái rơi từ trên trời xuống, phong tỏa bốn phía xung quanh nó.
Đây là đạn của thủ pháo.
Ầm ầm ầm ầm.
Bốn âm thanh nổ gần vang lên liên tiếp.
Vào thời khắc mấu chốt, Kẻ Săn Mồi lại lần nữa dùng tốc độ không ai sánh được của nó bổ nhào ra ngoài.
Nhưng kiểu nổ này là công kích mang tính phạm vi, hơn nữa phạm vi còn không nhỏ.
Cho dù Kẻ Săn Mồi có kịp thời tránh né được thì vẫn không thể tránh được bị sóng xung kích quét đến.
Đợt tấn công này đã gây ra vết thương cho Kẻ Săn Mồi, nhưng vết thương không tính là lớn, nhưng với nó mà nói thi điều đáng sợ nhất là mất đi lực thăng bằng, ngã bổ về phía trước.
Điều Lâm Tinh Hải muốn là tạo ra một cơ hội trong phút chốc như vậy, hắn đã chuẩn bị từ sớm, vào thời khắc quan trọng nhất bắn ra hai viên đạn xuyên giáp.
Hơn nữa, mục tiêu của đạn chính là đầu của Kẻ Săn Mồi.
Bây giờ Kẻ Săn Mồi đã mất đi lực thăng bằng, với tình trạng thân thể ngã bổ về phía trước này thì nó muốn trốn tiếp quả thực quá là khó khăn rồi, bởi vậy Kẻ Săn Mồi chỉ có thể xoay chuyển phần đầu của nó để tránh đạn.
Với tình huống xấu như vậy mà nó vẫn có thể thành công né được một viên đạn, nhưng một viên đạn khác lại bắn thẳng vào đầu nó.
Ầm.
Với lực tấn công của đạn xuyên giáp, phần đầu của Kẻ Săn Mồi dần dần lõm xuống, nhưng cho dù là như vậy thì xương sọ cứng rắn của nó vẫn cản được viên đạn.
Chỉ là gặp phải tấn công khủng bố như vậy, Kẻ Săn Mồi bị choáng váng trong chốc lát.
Mà vào lúc nó bị choáng váng này, nó đã không còn cơ hội để tỉnh lại nữa.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng.
Hai khẩu súng trường Ripper trong tay Lâm Tinh Hải hoàn toàn không có ý định ngừng lại, hắn không ngừng nổ súng, từng viên đạn bắn trúng phần đầu của Kẻ Săn Mồi.
Lúc viên đạn xuyên giáp thứ sáu bắn trúng đầu nó, xương sọ của Kẻ Săn Mồi không cầm cự được nữa nứt ra.
Viên đạn xuyên giáp thuận lợi găm vào bên trong đại não, Kẻ Săn Mồi mất mạng trong chốc lát.
Nhưng Lâm Tinh Hải rất cẩn thận, bắn đủ bốn viên đạn về phía phần đầu của đối phương rồi mới dừng lại.
Vào lúc này đúng lúc xe việt dã đã xông ra từ vòng vây của đám Zombies, hiện tại đang lái về hướng này.
Thấy vậy, Lâm Tinh Hải đi lên phía trước vài bước, đến bên cạnh thi thể của Kẻ Săn Mồi, lúc xe việt dã vừa tới thì hắn dựng thi thể của Kẻ Săn Mồi lên, sau đó nhảy lên đầu xe.
Cả quá trình tuy rằng nói ra thì dài, nhưng từ lúc Lâm Tinh Hải nổ súng tấn công đến khi lấy được mạng của Kẻ Săn Mồi, tổng cộng chỉ tốn mười giây ngắn ngủi.
Trong thời gian mười giây mà đã giết được một con Zombies biến dị, dù rằng con Zombies biến dị này đã bị thương nặng từ trước, thậm chí bị chặt mất một chân, nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện nó là Zombies biến dị.
Lúc này mặc dù đám người Lăng Tu đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn cảm thấy hơi hoảng hốt, trong lòng tràn đầy cảm giác không chân thực.
Mà hôm nay mấy người bọn họ cũng đã trải qua không ít lần kinh ngạc với hành động của Lâm Tinh Hải, thế mà vẫn có phản ứng như vậy, vậy những thành viên của đoàn lính đánh thuê Cự Chùy ở cách đó không xa thì càng không phải nói rồi.
-CMN.
-Ta đang nằm mơ sao?
-Đậu phộng đậu xanh đậu đỏ.
-Tôi không phải là người sai. Thứ sai lầm…chính là thế giới này.
Một đám lính đánh thuê dùng đủ loại ngôn ngữ để biểu đạt sự kinh hoàng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận