Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 546

-Rất tốt, hi vọng anh sẽ tuân thủ lời hứa. Không thì tương lai mấy năm trong học viện của anh chắc chắn sẽ sống không yên ổn đâu.
Lâm Tinh Hải nói một cách sâu xa.
Khóe môi Khâu Lương hơi giật giật, mở miệng nói:
-Yên tâm đi, tôi sẽ giữ lời.
-Vậy thì chúc mừng cho giao dịch của chúng ta.
Lâm Tinh Hải cười một chút, nói thêm:
-Tin tôi đi, giao dịch này anh sẽ không thiệt đâu. Dù cho những người khác có thực lực thì bọn họ muốn thu thập quả cầu năng lượng cũng không dễ như vậy đâu.
-Lời này của cậu là có ý gì vậy? Sau khi Khâu Lương sững người một chút, liền gặng hỏi.
-Rất nhanh anh sẽ biết thôi, bây giờ bỏ ra một nghìn viên đạn, các anh có thể đi.
Lâm Tinh Hải không có dự định nói nhiều hơn với đối phương.
Những thành viên của đại đội Thiên Ưng nghe thấy lời nói của Lâm Tinh Hải thì đều như trút được gánh nặng.
Bọn họ gom lại với nhau, sau khi lấy ra một nghìn viên đạn đặt xuống dưới đất, liền vội vàng rời đi.
Chờ những người này rời đi được vài trăm mét, Lâm Tinh Hải lúc này mới cười, đi tới thu lại đạn, hắn cũng không ngờ một trận chiến này lại có được thu hoạch lớn như vậy.
Hắn thậm chí còn nghĩ tới, hay là cần làm những việc càng rối loạn hơn, ví dụ là đi thu “phí bảo kê” của mấy đội khác, khiến điểm học phần của mình tăng lên.
Hoặc ví dụ đạt thành hợp tác với một số thiên tài, chỉ cần đối phương cho mình đầy đủ điểm học phần, thì có thể giúp bọn họ giải quyết hết đối thủ cạnh tranh.
Đương nhiên, những hành động rối loạn này, hắn chỉ nghĩ một chút rồi lại thôi.
Vì mình mà chiếm lấy một vài lợi ích thì những giám khảo kia sẽ không quan tâm.
Nhưng nếu hắn dám nhận “phí bảo kê” thì giám khảo kia chắc chắn sẽ không ngồi nhìn không quản.
Lúc này, Lâm Tinh Hải đã hoàn thành xong việc, mà ở hội trường chỉ huy, lại vì chuyện của hắn mà cãi vã.
-Tôi vẫn cảm thấy tên thí sinh này sát khí quá nặng, hơn nữa làm việc cũng không có để ý hậu quả, việc không bắn chết người chẳng qua là hắn gặp may mắn, đương nhiên phải phạt cảnh cáo, hơn nữa còn phải cho hắn đánh giá thấp.
Một giám khảo kiên định nói.
-Ngô Đông Văn, đừng có kích động thế! Thanh niên manh động như vậy là bình thường, hơn nữa đừng nói là thanh niên, nếu như vợ cậu bị người ta đùa giỡn, cậu có nhịn được không, cho nên chúng ta hẳn là nên thoải mái một chút.
Một giám khảo khác cười ha ha nói.
-Lý Hàn, đừng đem ân oán giữa chúng ta vào chuyện này, bây giờ điều chúng ta cần làm chính là thảo luận.
Ngô Đông Văn lạnh lùng lườm đối phương, nói.
-Ơ này, tôi không thảo luận lúc nào chứ, làm việc gì cũng phải xem xét nhiều mặt của nó.
Lý Hàn không chịu thua nói.
-Hai người đủ rồi đó, chúng ta xem ý kiến thầy Tả như thế nào.
Một giám khảo nhanh nhảu đi ra hoà giải.
Tất cả các giám khảo còn lại đều nhìn về phía Tả Văn Diệu
Kỳ thi tuyển học viên này ngoại trừ kiểm tra năng lực của thí sinh, còn phải xét đến tính cách của thí sinh đó.
Học viện này cũng không muốn đào tạo ra một người không biết trước biết sau hoặc là kẻ đi giết người vô tội
Nếu như tính cách không tốt thì cho dù có thi đậu cũng sẽ không được đánh giá cao.
Thấy ai cũng nhìn qua, Tả Văn Diệu cười cười nói:
-Tôi muốn hỏi các vị một chút, tại sao chúng ta phải đi thả quả cầu năng lượng vào ngày thứ ba? Lão Ngô, anh nói xem!
Tuy Ngô Đông Văn không hiểu ý của Tả Văn Diệu là gì, nhưng vẫn nói:
-Để các thí sinh tranh giành cầu năng lượng với nhau, sau đó dựa theo thực lực mà xếp hạng.
-Vậy tranh cầu năng lượng như thế nào?
Tả Văn Diệu hỏi tiếp
Ngô Văn Đông hơi giật mình:
-Còn làm như thế nào nữa, đương nhiên là dựa vào thực lực và bản lĩnh của họ rồi?
-Cụ thể hơn, trong lúc tranh giành cầu năng lượng, có thể dùng vũ lực với đối phương không?
-Tất nhiên là có thể.
-Vậy có thể sử dụng dị năng sao?
-Có thể.
-Có thể sử dụng vũ khí lạnh không?
-Có thể.
-Vậy sử dụng súng ống có được không?
-Được
Nghe đến đây, Ngô Văn Đông tất nhiên hiểu được đối phương muốn nói gì, tiếp tục nói:
-Sử dụng súng ống đương nhiên là có thể, nhưng điều chúng ta nói ở đây không phải là việc hắn có được dùng súng ống hay không, mà là tên thí sinh này có sát khí quá nặng, làm việc không xem xét hậu quả.
-Cái gì mà không xem xét hậu quả?
Tả Văn Diệu tiếp lời đối phương:
-Đây chỉ là cách nghĩ phiến diện của anh, từ lúc thả cầu năng lượng đến nay đã có 5 trận đánh lớn.
-Trong mấy trận đó, cũng không phải không có những thí sinh gây ra nhiều thương tích nặng hơn cậu ta. Sao anh lại nói cậu ta sát khí nặng, làm việc không tính đến hậu quả?
-Lúc bọn họ đánh nhau là dùng vũ khí lạnh, những lúc khẩn cấp có thể dừng tay mà!
Ngô Văn Đông tranh luận.
-Tại sao phải dừng tay?
Tả Văn Diệu hỏi.
Đến đây thì không chỉ Ngô Văn Đông, mấy vị giám khảo còn lại cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
-Không dừng tay? Chẳng lẽ muốn đánh chết người mới thôi?
Ngô Đông Văn không hiểu nổi lời nói của Tả Văn Diệu, chỉ đành lắc đầu nói.
-Anh sai rồi, sở dĩ bọn họ dừng tay, là bởi vì không phán đoán chuẩn xác được tình hình lúc đó, nên mới dùng cách đó để cứu vãn tình thế thôi.
-Nếu là tôi, một đao là có thể đánh gãy xương sườn của đối phương, khiến cho thận, gan, phổi cùng dạ dày của hắn đều bị tổn thương, nhưng lại không làm đối phương chết tại chỗ.
Tả Văn Diệu thản nhiên nói.
Lúc này, mọi người đều hiểu ý của hắn, đây dường như là nguyên văn lời Lâm Tinh Hải nói.
-Không thể nào! Đạn làm sao có mắt, không thể nói muốn bắn ở đâu thì bắn được. Hơn nữa, làm sao xác định được một viên đạn có thể gây ra những tổn hại nào cho đối phương được?
Ngô Đông Văn lập tức phản bác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận