Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 542

-Vì ngươi là Lâm Tinh Hải, người đứng số 1 trong danh sách xếp hạng, cũng có thể được coi là một kẻ mạnh nổi tiếng! Dù sao đi nữa, chúng ta phải nói lại xem ai đến trước, ai đến sau.
Đột nhiên một thành viên nói ra.
-Chính là, chúng ta đã vất vả tiêu diệt Zombie lâu như vậy, cũng sắp lấy được quả cầu năng lượng, bây giờ ngươi tới cướp đi, có phải quá không biết xấu hổ không?
Có người lập tức đồng ý.
Nghe được đối phương nói như thế, Lâm Tinh Hải đột nhiên phì cười.
-Đầu óc của các ngươi để đâu! Năng lượng cầu vốn chính là cho chúng ta tranh đoạt, nói gì đến chuyện tới trước tới sau.
-Đừng nói các ngươi còn không cầm tới quả cầu năng lượng, dù là lấy được, ta đều sẽ ra tay cướp đoạt.
Lâm Tinh Hải cười nhạo nói.
Nghe thấy Lâm Tinh Hải nói, những người trong đại đội Thiên Ưng đột nhiên trở nên hung hăng hơn, lập tức có người khinh thường nói:
-Hừ, không phải ngươi dựa tốc độ của bản thân mà may mắn lấy đi được quả cầu năng lượng trước một bước sao? Nếu quả cầu năng lượng bị chúng ta lấy đi, ngươi có năng lực gì mà ra tay cướp lại? Chúng ta, một người một miếng nước bọt đều có thể phun chết ngươi.
Lâm Tinh Hải nhàn nhạt liếc nhìn đối phương một cái, không nói nhiều, xoay người rời đi, còn phải tranh giành 45 quả cầu năng lượng nữa, không nên lãng phí thời gian với những người này.
Tuy nhiên, khi thấy Lâm Hành Hải chuẩn bị rời đi, các thành viên của đại đội Thiên Ưng ngay lập tức tỏ ra lo lắng. Một số người có biệt tài chửi nhau trong nhóm lập tức tăng cường công kích.
-Haha, thật là nhát gan.
-Đúng đấy, nếu như người khác rời đi thì sẽ ít nhất sẽ chửi lại vài câu, còn hắn đi thì một cái rắm cũng không dám thả.
-Sợ rồi sao? Thực sự không biết làm thế nào mà hắn có được vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng?
-Chắc hắn gian lận thôi!
-Hắn thật sự cho rằng rời khỏi như thế thì không có chuyện gì sao? Chạy được hòa thượng chạy không được miếu, hắn không phải có mấy tên đồng đội sao? Tìm tất cả họ rồi xử lý một trận.
-Này! Không chỉ để dọn dẹp, mà còn để cho các đội khác xem.
-Ta nhớ được ở trong đội ngũ kia, có một cô gái rất xinh đẹp, hình như gọi là Liễu Diệu Diệu, chúng ta nên lưu ý tới cô ta.
-Có thật không? Vậy phải làm thế nào để chăm sóc đây?... Khà khà..
Nghe đến đó, Lâm Tinh Hải đang rời đi thì dừng lại, quay đầu lại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả các thành viên của đại đội Thiên Ưng đều vô cùng vui mừng, họ biết rằng con cá đã cắn câu.
Những thành viên có dị năng đều không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, rồi bắt đầu âm thầm huy động năng lượng trong cơ thể.
Chỉ cần Lâm Tinh Hải tiến vào khu vực mà bọn họ kiểm soát thì lập tức sẽ giăng thiên la địa võng, cho đối phương có vào mà không có ra.
Sau khi xoay người, vẻ mặt Lâm Tinh Hải rất bình tĩnh, ánh mắt liếc qua những thành viên của đại đội Thiên Ưng. Những thành viên cảm nhận được ánh mắt của Lâm Tinh Hải đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng một cách khó hiểu, có một dự cảm không tốt.
Lâm Tinh Hải vẫn luôn dùng năng lực cảm nhận, những gì đám người này vừa nói hắn đã nghe thấy hết.
Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở một thanh niên cao gầy.
Lâm Tinh Hải vẫn có chút ấn tượng với người thanh niên cao gầy này, hắn nhớ lúc đăng ký, tên này đã thay mặt đại đội Thiên Ưng tới mời hắn.
Tuy nhiên, sau khi bị từ chối, bên kia thậm chí còn dám mời chào Liễu Diệu Diệu, sau khi tiểu mập mạp đứng ra thì đối phương mới rời đi.
Nhưng mà vừa rồi, đối phương rốt cuộc lại nói tới Liễu Diệu Diệu.
Nếu đối phương đang sỉ nhục mình, Lâm Hành Hải có thể không quan tâm, chỉ coi đối phương là thẹn quá hoá giận thôi, nhưng mà đối phương dám để ý đến người phụ nữ của mình...
-Tốt lắm! Các anh đã chọc giận tôi.
Lâm Tinh Hải bình tĩnh nói, nhưng mà hắn càng bình tĩnh, những thành viên của đại đội Thiên Ưng lại càng cảnh giác hơn.
Đặc biệt là tên thanh niên cao gầy bị ánh mắt Lâm Tinh Hải nhìn chằm chằm, lúc này hắn cảm thấy thấy lạnh cả người, nhịn không được mà rùng mình một cái.
Dường như không chút do dự, hắn nấp vào một thành viên có dị năng phòng thủ bên cạnh.
Nhưng cũng tại thời khắc này, Lâm Tinh Hải hành động.
Hắn ta không trực tiếp lao tới rồi sử dụng dị năng như mọi người nghĩ.
Hắn chỉ giơ tay lên một cái, đây là một động tác rất đơn giản, nhưng khi tay của đối phương đang cầm lên một khẩu súng trường Ripper thì động tác này lại không hề đơn giản một chút nào.
Đùng đùng đùng đùng đùng!
Tiếng súng dày đặc như mưa rơi vang lên, không ai nghĩ tới, Lâm Tinh Hải thế mà trực tiếp nổ súng, hơn nữa sử dụng hình thức bắn phá.
Phải biết rằng thực ra trong lòng mỗi người đều có một sự đồng thuận, đó là giữa sự tránh đấu các thí sinh thì cố gắng sử dụng vũ khí lạnh.
Bởi vì thứ này rất dễ khống chế, nếu thu tay vào thời khắc mấu chốt thì đối phương có thể bị thương nặng, nhưng cũng không chết.
Nhưng súng ống thì khác, nếu chẳng may giết người, như thế chẳng những bị loại khỏi kỳ khảo hạch mà còn bị buộc thực hiện nghĩa vụ quân sự.
Nhưng mà không ai nghĩ tới, vậy mà Lâm Tinh Hải lại không hành động theo quy tắc nào cả.
-Thực sự là điên rồi.
Lúc này Khâu Lương không nhịn được chửi ầm lên. Trong lòng thoáng hối hận, tại sao lại đi tìm một kẻ điên như vậy.
Nhưng hối hận cũng vô ích, khoảnh khắc mọi người nhìn thấy Lâm Tinh Hải nâng súng lên, tất cả đều trong vô thức cố gắng tìm nơi trú ẩn.
Nhưng tốc độ nổ súng của Lâm Tinh Hải thật sự là quá nhanh, đối phương căn bản không cần ngắm chuẩn, đưa tay liền bóp lấy cò súng, nhanh hơn nhiều so với tốc độ họ tìm chỗ nấp.
Vù Vù Vù.
Dường như trong nháy mắt, mười mấy người vừa mới mở miệng nhục mạ qua Lâm Tinh Hải, ngoại trừ một số người có được dị năng loại hình phòng ngự, đều vô ý thức kêu lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận