Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 517

Về phần lương khô còn lại thì dùng xiên sắt xiên lại trực tiếp bỏ lên nướng.
-Trong lương khô có dầu mỡ và thịt băm nhỏ, mặc kệ nấu thành cháo hay trực tiếp nướng ăn thì cũng tốt hơn là ăn khô cằn như vậy.
Tiểu mập mạp vừa làm vừa giải thích với mọi người.
-Những kiến thức này cậu học được ở đâu thế?
Lâm Tinh Hải hơi tò mò hỏi.
-Vâng..Lúc trước tôi bị bố ép đi học mưu sinh ở mạt thế, lúc đó mỗi ngày tôi đều ăn lương khô nên tự tìm tòi ra đấy.
Khuôn mặt của Tiểu mập mạp tỏ vẻ khó nói hết được.
Điều này khiến ấn tượng của Lâm Tinh Hải đối với Tiểu mập mạp có chút thay đổi, người này không hẳn chỉ là anh trai kém cỏi không biết làm gì.
Lúc hắn muốn nói gì đó, đột nhiên sắc mặt có chút thay đổi, nhìn về phía cửa:
-Có người tới.
Nghe Lâm Tinh Hải nói như vậy, mọi người nhất thời cảnh giác.
Rất nhanh bọn họ nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới, cùng với vài giọng nói chuyện thì thầm.
-Thật không ngờ đám Zombie quanh đây đã bị người ta dọn sạch rồi.
-Chuyện tốt! Vậy đêm nay chúng ta sẽ dừng chân ở đây, có thể an toàn hơn rồi.
-Phía trước có cửa hàng tương đối tốt, chúng ta đến đó đi!
Rất nhanh cửa của cửa hàng bị mở ra, có hơn hai chục thanh niên bước vào.
Thế nhưng sau khi bọn họ tiến vào, nhìn thấy đám người Lâm Tinh Hải nhất thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ cảnh giác thậm chí vũ khí của họ cũng lần lượt được rút ra.
Nếu như không phải trước hai ngày sát hạch không cho phép động thủ với nhau thì có lẽ phản ứng của đối phương sẽ càng kịch liệt hơn.
Thanh niên cầm đầu tiểu đội của đối phương sau khi nhìn thấy giữa sân chỉ có bốn người thì hơi kinh ngạc nhưng vẻ mặt không hề thả lỏng mà càng thêm cảnh giác hơn.
Nơi này có thể coi là thâm nhập vào khu vực thành thị rồi, đội ngũ của bọn họ cũng là gắng sức đuổi theo mới có thể tới nơi này, mà đối phương chỉ có bốn người đã có thể thâm nhập vào nơi này, thực lực tuyệt đối là kinh người.
Anh ta nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía Lâm Tinh Hải, nếu phư anh ta phán đoán không sai, đối phương hẳn là bốn người trong cuộc nói chuyện của bọn họ vừa nãy.
-Tại hạ Tôn Thiên Bác, xin hỏi người anh em này xưng hô thế nào?
Tôn Thiên Bác chắp tay trước, khách khí hỏi.
-Lâm Tinh Hải!
Ba chữ đơn giản lại giống như sấm sét bên tai, vẻ mặt của Tôn Thiên Bác và những người sau hắn đều thay đổi.
-Xin lỗi, đã quấy rầy rồi, chúng tôi lập tức sẽ rời đi.
Tôn Thiên Bác vội vàng chắp tay, định cùng mọi người phía sau rời đi.
Người có tên, cây có bóng, đối với tên tuổi của Lâm Tinh Hải, không có một thí sinh nào là không biết.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà Tôn Thiên Bác mới không hề nghĩ ngợi muốn rời đi.
Dù sao cũng chỉ là một nơi ở, xung quanh đây đâu đâu cũng là nhà, hoàn toàn không cần vì chuyện này mà xảy ra xung đột với đối phương.
Bây giờ xảy ra xung đột gì cũng chẳng sao nhưng đến ngày thứ ba lỡ như gặp phải, ai mà biết được người đàn ông hung dữ này sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng mà lúc này Kim Đồng đột nhiên la lên:
-Trương Ninh, Ngô Tĩnh.
Sau khi Kim Đồng hét lên, một nam một nữ trong đội ngũ kia dừng lại, có chút ngạc nhiên nghi ngờ màm nhìn sang phía bên này.
-Kim Đồng thật sự là anh sao, tôi cũng không dám nhận.
Cô nữ sinh Ngô Tĩnh lúc này nói với vẻ ngạc nhiên xen lẫn lo lắng.
-Lâm đại ca, hai người này là bạn của tôi, chúng tôi đều ở khu lánh nạn Thụy Phong, hay là để cho bọn họ ở đây đi?
Kim Đồng lúc này nhìn về phía Lâm Tinh Hải, có phần mong đợi nói.
-Cũng được.
Lâm Tinh Hải gật gật đầu. Lúc này chuyện này đối với hắn không quan trọng.
Về phần Tôn Thiên Bác, nghe thấy những lời này anh ta cũng bị dọa sợ, nhưng rất nhánh au đó khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh ta thì thầm vài câu với hai người bạn đồng hành, sau khi xác nhận việc này, vẻ mặt nhiệt tình đi qua đó.
Tôn Thiên Bác khách khí chào hỏi Lâm Tinh Hải hai câu, sau đó giới thiệu đội ngũ của mình.
Đội ngũ có tổng cộng hai mươi ba người, trong đội ngũ người có gen loại A là ba người, còn có một người là gen loại B nhưng đã có thể hoàn thành hai lần thức tỉnh dị năng.
Sau khi Lâm Tinh Hải nghe xong chỉ bình tĩnh gật đầu.
Đội ngũ như vậy, bất kể là thực lực hay là quân số cũng chỉ có thể nói là phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt.
Tôn Thiên Bác thấy đối phương không cao hứng, cũng biết điều mà không nói nhiều nữa liền nhanh chóng chuyển sang mục tiêu là Kim Đồng, bắt đầu nói chuyện phiếm với đối phương.
Mà Kim Đồng cũng co chút thổn thức, nhìn Tôn Thiên Bác còn có Trương Ninh và Ngô Tĩnh giải thích tại sao mình lại gia nhập vào đội ngũ của Lâm Tinh Hải lại chứng kiến đối phương tàn sát bốn phương như thế nào.
-Thật ngưỡng một anh có một chú hai tốt như vậy.
Khuôn mặt Ngô Tĩnh đầy xúc động nói.
Những người khác không hẹn mà cùng gật đầu, đến lúc này Tiểu mập mạp mới biết về mối quan hệ giữa Kim Đồng và Lâm Tinh Hải.
-Ha ha, không ngờ chú hai tôi là lợi hại như vậy, giúp tôi gia nhập được vào đội ngũ của Lâm đại ca.
Kim Đồng cười ha ha nói.
Nhưng hồi tưởng lại những chuyện không đáng tin trước kia của chú hai, anh ta cũng không dám nói thêm.
Anh ta rất nhanh chuyển chủ đề sang hai người Trương Ninh và Ngô Tĩnh, hỏi tình hình của họ trong giai đoạn này.
-Chúng tôi cũng không có gì hay ho để nói cả! Anh đi không lâu, chúng tôi cũng đã theo đội ngũ vận chuyển đến khu lánh nạn, tiến về căn cứ Đông Hải.
-Sau đó thì báo danh nhập học, trong quá trình này chúng tôi nhận được lời mời của Tôn đội trưởng nên đã tham gia vào.
Ngô Tĩnh nói đơn giản.
Những chuyện này, đa số mọi người ở đây đều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận