Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 790 - Lần lượt nhận thua

Lần lượt nhận thua
Mà thứ hắn am hiểu nhất là công kích, nếu như đối phương chủ quan, bị hắn nắm lấy cơ hội, hắn tin chắc với khả năng bộc phát của mình, cho dù không thể hạ gục đối phương ngay lập tức thì chắc chắn cũng có thể khiến đối phương bị thương nặng.
Vì thế, sau khi trọng tài ra hiệu chuẩn bị, Cốc Vĩnh Đức hít sâu một hơi, lập tức thúc giục dị năng và Thần Ma Thể, cánh tay trở nên cường tráng, mà quanh thân xuất hiện một lớp hỏa diễm, hội tụ vào hai thanh đại đao.
Cốc Vĩnh Đức âm thầm động viên mình: “Ngươi có thể, chỉ cần chém trúng một đao là có thể lật ngược tình thế.”
Đôi mắt hắn dán chặt vào Lâm Tinh Hải, hình như vừa bắt đầu đã tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Mà lúc này, trọng tài Ngụy Khải giơ tay lên: “Trận đấu bắt đầu!”
Ngụy Khải vừa dứt lời, đồng tử của Cốc Vĩnh Đức đột nhiên co rụt lại.
Bởi vì Lâm Tinh Hải mà hắn luôn nhìn chằm chằm cứ thế biến mất trước mặt hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Cốc Vĩnh Đức kinh hãi.
Đột nhiên, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn, hắn đã mơ hồ đoán được là chuyện gì xảy ra.
Nhưng hắn căn bản không kịp phản ứng nữa, bởi vì cùng lúc đó, hắn cảm giác gáy mình đau nhói, lớp huyết khí chi lực bên ngoài giống như một tờ giấy, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì, trước mắt hắn tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Ờ... phòng ngự yếu như vậy sao?” Lâm Tinh Hải hơi lúng túng. Hắn đã hoàn toàn đánh giá cao phòng ngự của đối phương, may mà hắn đã kịp thu bớt lực của cú đá trong khoảnh khắc mấu chốt, nếu không đối phương sẽ không đơn giản là ngất đi, mà nhẹ nhất cũng sẽ bị chấn động não.
Mà lúc này, là trọng tài nhưng Ngụy Khải không có lên tiếng, bởi vì trong lòng hắn chỉ còn lại sự kinh hãi.
Không chỉ có hắn, tất cả các giáo viên có mặt xem cuộc chiến gần như đều im lặng không nói gì.
Mặc dù lúc trước tốc độ mà Lâm Tinh Hải thể hiện đã cực kỳ khủng khiếp, thậm chí tốc độ đó còn có thể đè ép Tố Thể cảnh một bậc, nhưng bọn họ vẫn hiểu được, dù sao thiên tài đều có thể vượt xa người bình thường.
Tuy nhiên khoảnh khắc vừa rồi, ngay cả những cường giả Tố Thể cảnh như bọn họ cũng không nhìn được bóng dáng Lâm Tinh Hải.
Tốc độ kia tuyệt đối đã đạt đến cấp bậc Thần Ma cảnh.
Một tên Huyết Khí cảnh có tốc độ của Thần Ma cảnh, đây không thể dùng từ thiên tài hay là yêu nghiệt để hình dung được nữa.
Chuyện này căn bản không hợp lẽ thường, thậm chí đã phá vỡ thế giới quan của bọn họ.
Những giáo viên này im lặng như vậy, về phần những học viên đang xem cuộc chiến lại càng không cần nói.
Cường giả Tố Thể cảnh mặc dù không thể bắt được bóng dáng Lâm Tinh Hải, nhưng lúc đầu vẫn có thể nhìn thấy một chút tàn ảnh. Thế nhưng những học viên Huyết Khí cảnh bình thường này thậm chí còn không nhìn được tàn ảnh.
Trong mắt bọn họ, Lâm Tinh Hải hoàn toàn biến mất ngay lúc đó, lúc xuất hiện lại đã đứng sau lưng Cốc Vĩnh Đức.
Nhìn thoáng qua giống như là dịch chuyển tức thời vậy.
Thế này hoàn toàn không thể đánh được. Dẫu sao đến cả bóng dáng Lâm Tinh Hải cũng nhìn không thấy, vậy bọn họ công kích vào đâu? Đánh vào không khí sao?
Lâm Tinh Hải không ngạc nhiên trước phản ứng của mọi người, bởi vì khoảnh khắc vừa rồi cũng là lần đầu tiên hắn bộc phát hết tốc lực hiện tại.
Phải biết rằng, tốc độ cơ bản hiện tại của hắn đã đạt 1033 điểm, sau khi thi triển Bôn Lôi Bộ, tốc độ cơ bản có thể tăng gấp đôi, đạt đến 2066 điểm.
Hơn nữa còn có 1000 điểm Lôi Đình Thần Thể trợ giúp, tốc độ có thể đạt tới 3066 điểm.
Sau khi thi triển dị năng Tăng Tốc Thời Gian, như vậy ở trong mắt người khác, tốc độ của hắn tương đương với 30.660 điểm.
Tốc độ hơn 30.000, đây dường như có thể sánh ngang với Thần Ma cảnh hậu kỳ rồi, những người trong sân có thể nhìn thấy được mới lạ.
Nếu như lúc vây quét căn cứ ngầm khi đó, hắn có thể đạt được tốc độ như vậy, thế thì hắn tuyệt đối có thể đối phó một cách thong dong hơn, thậm chí nói không chừng còn có thể thử giao chiến cận thân với Rafael một phen.
“Thầy Ngụy, ta xin khiêu chiến đàn anh thứ ba mươi mốt - Vệ Cao Kiệt.” Lâm Tinh Hải ngừng suy nghĩ, nói.
“À... được.” Nghe Lâm Tinh Hải lên tiếng, Ngụy Khải vội vàng lấy lại tinh thần, nói.
Sau đó, hắn vội vàng kêu giáo viên trị liệu đi lên, khiêng Cốc Vĩnh Đức xuống chữa trị, sau đó nhanh chóng nhìn qua những học viên bên dưới, xem học viên Vệ Cao Kiệt kia có mặt ở đó hay không.
“Ta nhận thua!” Lúc này, một giọng nói truyền đến từ trong đám người bên dưới.
Lúc này, đám học viên đã lấy lại tinh thần, nhìn về phía âm thanh truyền tới, lúc này mới phát hiện người lên tiếng chính là Vệ Cao Kiệt.
“Trực tiếp nhận thua sao?”
“Căn bản là không có khả năng thắng, không nhận thua thì có thể làm gì? Chẳng lẽ đi lên chịu đánh một trận, sau đó thua trận, như thế chẳng phải là bị coi thường sao?”
“Ta cũng cảm thấy nhận thua là quyết định sáng suốt, không cần không phục, ngươi nhìn vẻ mặt của những giáo viên kia đi, nhìn kỹ một chút.”
Lập tức, trong sân vang lên tiếng bàn tán xôn xao, nhưng không có mấy người đặt câu hỏi về việc Vệ Cao Kiệt nhận thua lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận