Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 774 - Kết thúc cuộc chiến

Tốc độ của đối phương từ 25.000 điểm trực tiếp tăng vọt lên tới 250.000 điểm.
Tốc độ như vậy hắn thậm chí còn chưa từng nghe bao giờ, hắn cũng không rõ tốc độ này Thần Ma cảnh có thể đạt tới hay không.
Nhưng có một điều hắn biết rõ, lần này e rằng hắn gặp nạn rồi.
Lúc này Rafael nhìn phía xa, Khổng Hoa đang vọt tới với khí thế đào núi lấp biển, hắn thậm chí có cảm giác muốn chết.
Điều khiến hắn cảm thấy đáng hận nhất chính là, đối phương đã có thực lực như thế, vậy tại sao lúc trước còn cho hắn thêm hi vọng? Lúc hắn cảm giác mình sắp chạy trốn thành công rồi lại khiến cho hắn tuyệt vọng.
Mang theo loại cảm xúc bi phẫn này, Rafael bắt đầu điều động Huyết Khí chi lực toàn thân tụ tập đến hai cánh tay, nhìn Nham Thạch Cự Nhân đang vọt tới, trong nháy mắt hắn vẽ ra ảo ảnh móng vuốt đầy trời.
Đây là một trong những kỹ thuật tất sát của hắn - Trảo Ảnh Tử Vong.
Hắn đã từng dùng thủ đoạn này để đánh bại một cường giả Thần Ma cảnh hậu kỳ, chỉ có điều sưc tiêu hao của đòn sá t thủ này rất khổng lồ, bình thường nếu không tới thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không dùng tới.
Mà lúc này hiển nhiên là thời khắc mấu chốt.
Nhìn trảo ảnh đầy trời bao phủ phía Nham Thạch Cự Nhân, trong ánh mắt Rafael vẫn mang theo vẻ mong đợi.
Mặc dù tốc độ của Khổng Hoa rất khủng bố, thế nhưng trong tình huống đối phương không kịp đề phòng, để mình bị thương, hắn cũng chưa chắc đã không thể chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, Nham Thạch Cự Nhân khổng lồ đạt đến độ cao mười mét đã cho thấy sự khéo léo hoàn toàn không phù hợp với hình thể kia. Thân hình hắn khéo léo lướt lui, rồi chợt tránh trái né phải, cứng rắn xuyên qua trảo ảnh đầy trời.
“Không thể nào!” Rafael hét lớn, điều này căn bản không hợp lẽ thường.
Nhưng nghênh đón hắn là một nắm đấm nham thạch cứng rắn.
Rầm rầm rầm!
Trong khoảnh khắc, Rafael cảm thấy mình bị giáng năm sáu cú đấm, đầu óc choáng váng.
Hắn cắn răng, chịu đựng cơn choáng váng, thừa dịp đối phương lại một lần nữa ra quyền, Huyết Khí chi lực bám trên móng vuốt nhọn, định giáng cho đối phương một đòn thật mạnh.
Nhưng, một đòn đó của hắn lại rơi vào khoảng không.
Rầm rầm rầm!
Mà nắm đấm nham thạch khổng lồ của đối phương lại không thất bại, trong quá trình này, nó vẫn đấm rầm rầm rầm vào đầu hắn.
Sau đó, Rafael thử lần lượt phản kích, nhưng hầu như đều bị đôi phương tránh được, còn mỗi đòn công kích của đối phương thì lại vô cùng mạnh mẽ.
Rầm rầm rầm!
Rầm rầm rầm!
Từng quyền của Khổng Hoa oanh kích trên người Rafael, chỉ cảm thấy có chút thổn thức. Đối thủ cùng cấp bậc với hắn lại bị công kích của hắn đánh cho không có sức đánh trả.
Nhưng sự chống đỡ này chắc chắn sẽ có hồi kết.
“Chịu đòn cũng tốt đấy, nhưng cũng rất nhanh thôi.” Khổng Hoa vừa ra quyền vừa có chút hưng phấn nói.
Để ngăn Rafael tập trung vào mình, Lâm Tinh Hải đã di chuyển đến trren lưng Nham Thạch Cự Nhân, lúc này nghe được Khổng Hoa lẩm bẩm, hắn không khỏi trợn trắng mắt.
Hắn rất muốn phun một câu: “Đây là đối phương chống đỡ giỏi sao? Rõ ràng là công kích của ngươi quá yêu có được không hả?”
Dĩ nhiên nói như vậy hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, hai tay còn đang liều mạng túm chặt thân thể của Nham Thạch Cự Nhân, không để mình bị bay ra ngoài theo quán tính.
Rốt cuộc, sau năm phút đồng hồ, khi Huyết Khí chi lực trong cơ thể Rafael hao hết, ngay cả dị năng cũng không cách nào duy trì đươc nữa, cuối cùng hắn đã bị Khổng Hoa đánh ngất xỉu, bắt sống.
Dưới trạng thái tăng tốc thời gian, năm phút đồng hồ đổi thành thời gian thực tế cũng chỉ có ba mươi giây mà thôi.
“Thật không ngờ có một ngày ta lại có thể giành được chiến tích huy hoàng như vậy, nửa phút đã bắt sống được một gã cường giả Thần Ma cảnh. Ta cảm giác có thể chém gió cả đời.” Nham Thạch Cự Nhân do Khổng Hoa biến thành ngắm nghía Rafael bị biến trở về hình người, đầu sưng như cái đầu heo, có phần thổn thức nói.
Bắt sống cường giả ngang cấp, độ khó cao hơn rất nhiều so với việc trực tiếp đánh chết đối phương.
Lúc này Lâm Tinh Hải cũng đã giải trừ dị năng Tăng Tốc Thời Gian, trước tiên nhảy xuống, yên lặng đứng ở một bên, không muốn nói chuyện.
Lúc này hai tay của hắn vẫn có chút tê dại, đó là vì lúc túm lấy nham thạch đã dùng quá sức. Lần hiệp trợ chiến đấu này, hắn cảm giác mệt mỏi hơn nhiêu so với tự mình chiến đấu.
Mà Khổng Hoa sau khi thổn thức xong, hình như mới nhớ đến Lâm Tinh Hải đang đứng một bên, vẻ mặt đầy cảm khái, nói: “Dị năng hệ Thời Gian, quả thực khủng bố.”
“Thật ra thì cũng không cần chờ tới lúc ngươi lớn mạnh, cho dù là hiện tại, bát kỳ một tên Thần Ma cảnh nào có được sự trợ giúp của ngươi, chiến lực cũng có thể trực tiếp tăng lên đến trình độ mạnh nhất của Thần Ma cảnh.”
“Nhưng mà điều ta mong đợi nhất chính là chờ đến lúc ngươi trở thành Thần Ma cảnh, trở thành người mạnh nhất.”
Lời nói như vậy từ trong miệng một cường giả Thần Ma cảnh, tuyệt đối là một đánh giá cực cao.
Hơn nữa Lâm Tinh Hải cũng có thể cảm nhận được, lần này sau khi hắn thể hiện thực lực, đối phương đã không hề coi hắn như tiểu bôi nữa, mà coi hắn như một cường giả ngang cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận