Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 231

-Tuyệt vời! Cách này thực sự là một mũi tên trúng hai đích.
Tần Văn Bác là người đầu tiên đồng ý.
-Đúng vậy, phương pháp tuy có vẻ đơn giản và thô lỗ, nhưng nó có thể đánh thẳng vào chỗ hiểm, rất thích hợp để chúng ta sử dụng. Anh Lâm, không ngờ anh văn võ song toàn như vậy.
Tống Diệu cũng không nhịn được mà tán dương.
-Tôi cũng chỉ là bất chợt nghĩ ra được mà thôi, các vị đoàn trưởng kiến thức sâu rộng, chỉ cần dành nhiều thời gian một chút chắc chắn cũng sẽ nghĩ ra.
Lâm Tinh Hải khiêm tốn nói, hắn ta vẫn hiểu đạo lý "hoa kiệu hoa tử người cao hơn người."
Tống Diệu cùng Tần Văn Bác nghe xong, lập tức cảm thấy Lâm Tinh Hải vừa mắt hơn, không có chút nào kiêu ngạo.
Tuy nhiên, do thời gian không có nhiều, nên sau khi xác định được sơ qua kế hoạch, họ rời khỏi cao ốc thị chính và dẫn theo các binh đoàn lính đánh thuê của mình tiến về quảng trường lính đánh thuê ở khu vực phía dưới.
Trên tầng cao nhất của cao ốc thị chính, Ngụy Nhi Khứ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn các binh đoàn lính đánh thuê rời đi, ánh mắt thâm thúy, đột nhiên ông ta mở miệng:
-Họ có thể chống lại lực lượng vũ trang 20 của Tập đoàn tài chính Morgan, nhưng lực lượng vũ trang còn lại của Tập đoàn Morgan vẫn còn rất nhiều, ông có thể cử thêm một đội nữa đi hộ tống những bộ phận lắp ráp quan trọng an toàn trở về không?
Lúc này bên cạnh Ngụy Nhi Khứ cũng có một lão già, nhưng hắn mặc quân phục thẳng tắp, sắc mặt tuy rằng già nua nhưng lại tràn đầy sát ý.
Nếu có quân nhân ở đây, chắc chắn có thể nhận ra ngay lão nhân này, ông ta chính là người có địa vị cao nhất trong quân đội, thủ lĩnh Lâm Chính Dương hay còn gọi là lão Lâm. Ông cũng là một trong ba trụ cột của khu lánh nạn Tinh Thuẫn.
-Đừng lo lắng, binh lính của ta sẽ không để xảy ra sự cố. Chỉ cần lực lượng đánh chặn bên kia phái tới không vượt quá một binh đoàn, thì có thể an toàn mang những đồ đó về cho ông.
-Nhưng lão Ngụy, làm sao ông có thể chắc chắn rằng số ít binh đoàn lính đánh thuê này có thể đối đầu được lực lượng vũ trang 20 của tập đoàn Morgan? Nếu như ông đoán sai, thì ông đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Lâm Chính Dương đi đến đằng sau, đôi mắt vốn đục ngầu trở nên sắc bén ngay lập tức.
Bởi vì toàn bộ kế hoạch, ngay cả ông ta cũng chỉ biết sơ lược, chỉ có Ngụy Nhi Khứ biết tất cả chi tiết, điều này khiến ông ta rất khó chịu.
-Nếu phán đoán sai lầm, đồ làm mồi nhử kia sẽ biến thành đồ thật, đồ vật tôi cần vẫn sẽ được đưa về.
Ngụy Nhi Khứ cười nói.
-Ý ông là, những bộ phận lắp ráp quan trọng đó đã được tùy chỉnh thành hai bộ?
Lâm Chính Dương là người như thế nào, ông ta có thể phản ứng lại ngay lập tức.
-Máy chiết xuất năng lượng địa nhiệt không thể bị hao tổn. Đương nhiên phải bỏ thêm một chút bảo hiểm.
Ngụy Nhi Khứ bình tĩnh nói.
-Vậy thì anh có bao giờ nghĩ rằng nhóm lính đánh thuê có khả năng là biến số lớn nhất khi liên quan đến chúng ta không?
Lâm Chính Dương cau mày.
-Nhưng tập đoàn tài chính Morgan cũng sẽ như vậy không phải sao? Hơn nữa tôi đặt rất nhiều hy vọng những binh đoàn lính đánh thuê này , bọn hắn rất có thể sẽ mang lại bất ngờ cho chúng ta.
Nhìn binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên sắp biến mất, Ngụy Nhi Khứ nói đầy ẩn ý.
......
Lâm Tinh Hải và những người khác nhanh chóng đi thang máy đến khu vực thấp hơn, đi xuống khu vực thấp hơn biến đổi rất nhiều so với khu vực giữa.
Bởi vì việc kiểm soát quân sự được thực hiện hoàn toàn ở đây, tất cả cư dân của các quận cấp dưới không được phép ra ngoài trừ khi có những trường hợp đặc biệt.
Vì vậy, khu vực dưới vốn thường đông đúc người, giờ đây lại yên tĩnh một cách đáng kinh ngạc, thậm chí còn yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Khi đi qua phố, có thể nhìn thấy những ngôi nhà hai bên, những đôi mắt có chút kinh hãi và do dự đang nhìn bọn họ.
Rõ ràng, đối với sự thay đổi đột ngột, những người này không biết chuyện gì đã xảy ra và chỉ có thể bất lực chờ đợi.
Số phận của họ phụ thuộc hoàn toàn vào việc Tập đoàn Morgan sẽ phát động cuộc tấn công ở đâu, họ chỉ có thể cầu nguyện mình sẽ không bị cuốn vào cuộc chiến này.
-Tôi sợ rằng hôm nay sẽ có nhiều người chết.
Từ Hải Thủy không nhịn được nói.
-Tại nơi mạt thế này, thực lực yếu kém chính là một cái tội, ngay cả vận mệnh của bản thân cũng không thể quyết định.
Phương Thiên Hoà nói, lời này hơi lãnh khốc nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.
Lâm Tinh Hải im lặng lắng nghe, không có xen vào, cho dù hắn có hệ thống, cho dù hắn phát triển rất nhanh, nhưng sự kiện lớn này hắn cũng không thể khống chế được.
Những gì hắn có thể làm là bảo vệ những người hắn yêu quý khỏi bị tổn hại.
Hắn vừa gửi một tin nhắn cho Liễu Diệu Diệu yêu cầu cô quay trở lại khu lánh nạn Tinh Thuẫn
Những người có thể sống trong khu lánh nạn Tinh Thuẫn đều là những người có địa vị và thân phận cao, nhiều người trong số họ có người nhà ở tầng cao, đây có thể là một trong những nơi an toàn nhất trong khu vực trung cấp.
Về phần đám người Vương Dao, họ là nhân viên chính thức của sảnh chính vụ, có chuyện gì xảy ra chắc chắn là nhóm người đầu tiên được bảo vệ.
Hơn nữa, hắn còn gửi tin nhắn cho Trưởng phòng Nội vụ thành phố, nhờ anh ta trông nom giúp, chỉ cần vận may không quá tệ, không cần lo lắng quá nhiều về an toàn.
Trong đầu nghĩ ra đủ thứ linh tinh, đội ngũ đã sớm đến quảng trường lính đánh thuê.
Quảng trường lính đánh thuê ở đây cũng trống không, không có người của khu cấp dưới tới xem, cũng không có nhóm lính đánh thuê nào khác.
Hôm nay công hội lính đánh thuê không công bố bất kỳ nhiệm vụ nào, cũng như không cho phép ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận