Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch

Chương 1104 - Lực cảm ứng dự báo nguy hiểm (3)

Lực cảm ứng dự báo nguy hiểm (3)
"Sao thế?" Sau khi dùng lực cảm ứng cẩn thận dò xét một vòng mà vẫn không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, Tả Văn Diệu không nhịn được hỏi.
"Không phải gặp kẻ địch đâu, Tả đạo sư các ngươi thu hồi Thần Ma Thể đi!" Lâm Tinh Hải vừa nói vừa bắt đầu di chuyển theo chiều ngang.
Tả Văn Diệu và Trần Vũ Thạch liếc mắt nhìn nhau, họ chẳng nói gì mà trực tiếp thu hồi Thần Ma thể sau đó cũng di chuyển theo chiều ngang như Lâm Tinh Hải.
Bọn họ đều biết chắc chắn Lâm Tinh Hải đã phát hiện ra điều gì rồi.
Mà Lâm Tinh Hải chỉ đi một đoạn rồi lại dừng, sau đó hắn lấy máy tính đeo tay ra nhắn tin cho Tả Văn Diệu.
"Thầy, không gian trước mặt ta hơi sai sai, không chỉ một chỗ mà cả một khoảng không gian đều có vấn đề."
Nhìn thấy hành động của Lâm Tinh Hải, Tả Văn Diệu có một dự cảm xấu bởi Lâm Tinh Hải thậm chí còn chẳng dám nói.
Sau khi xem xong tin nhắn, ánh mắt hắn khẽ run lên.
"Ngươi chắc chắn mình không nhầm lẫn chứ?" Giọng Tả Văn Diệu trực tiếp vang lên trong đầu Lâm Tinh Hải.
Lâm Tinh Hải lộ vẻ kinh ngạc.
"Đây là một phương pháp vận dụng lực cảm ứng nho nhỏ, nó có thể trực tiếp truyền âm mà người ngoài không thể phát hiện ra được. Lực cảm ứng của ngươi chắc cũng đủ mạnh rồi đó, bao giờ về có thể đến thư viện trường mà học." Giọng Tả Văn Diệu lại vang lên trong đầu hắn.
Lâm Tinh Hải im lặng gật đầu, sau đó hắn tiếp tục nhập tin nhắn trên máy tính đeo tay: "Ta chắc chắn là nó có vấn đề. Khi dị năng Tăng Tốc Thời Gian của ta bao trùm khoảng không gian kia, ta cảm thấy hơi sai sai."
"Theo lý mà nói thì trong phạm vi lĩnh vực của ta, thời gian sẽ bị ta kiểm soát hoàn toàn nhưng khoảng không gian trước mặt dường như lại có khả năng ảnh hưởng tới dị năng của ta."
Điều này khiến Tả Văn Diệu còn ngạc nhiên hơn. Đầu tiên hắn xác định vị trí cụ thể của khoảng không gian đó trước sau đó mới bước tới, đồng thời trên người hắn phóng ra ngọn lửa rồi từ từ lan rộng ra xung quanh.
"Ta chẳng cảm nhận được gì cả..." Tả Văn Diệu hơi cạn lời.
Tả Văn Diệu không hề nghi ngờ Lâm Tinh Hải mà hắn dùng dị năng cũng không cảm nhận được, dùng lực cảm ứng cũng chẳng phát hiện được gì. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng cấp độ năng lượng của khoảng không gian này quá cao, căn bản là hắn còn chưa chạm tới.
Nếu Lâm Tinh Hải không có dị năng thời gian vô cùng thần bí thì chỉ sợ hắn cũng chẳng cảm nhận được gì.
"Hiện tại chúng ta chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì cả, hơn nữa người khác cũng không hề cảm nhận được nó, nhìn thì có vẻ vô hại. Trong trường hợp này, chúng ta cũng khó mà thuyết phục được cao tầng quân đội hành động." Tả Văn Diệu nhíu mày truyền âm.
Dù sao hắn có thể tin tưởng Lâm Tinh Hải vô điều kiện nhưng quân đội thì chưa chắc.
Lâm Tinh Hải thoáng suy tư rồi nhắn trong máy tính đeo tay: "Ngươi có thể liên hệ được với cường giả Thần Ma cảnh có dị năng hệ không gian không? Có lẽ họ có thể cảm nhận được đôi chút."
Nghe thấy yêu cầu của Lâm Tinh Hải, Tả Văn Diệu chẳng nói hai lời đã lấy máy liên lạc gọi tới một số.
"Lão Hồ, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc rất quan trọng..." Tả Văn Diệu lập tức kể lại mọi chuyện.
Không lâu sau, một đạo sư trung niên mặc đồng phục nhanh chóng bước tới từ đằng xa.
Nhìn thấy đối phương, Tả Văn Diệu vẫy vẫy tay đồng thời thấp giọng thì thầm bên tai Lâm Tinh Hải: "Đây là Hồ Hải Phong, Thần Ma cảnh hậu kỳ đến từ Đại học Thủ Đô, dị năng của hắn chính là xé rách không gian."
Nghe Tả Văn Diệu giới thiệu xong, trên mặt Lâm Tinh Hải rõ ràng lộ vẻ kinh ngạc.
Sao Tả Văn Diệu lại không hiểu Lâm Tinh Hả đang nghĩ gì, hắn bèn giải thích, "Các trường cạnh tranh nhau chỉ là một mặt thôi, thật ra quan hệ riêng tư giữa những đạo sư như chúng ta vẫn khá tốt. Huống chi ngoài thân phận đạo sư, chúng ta đều là quân nhân, hắn cũng là một thiếu tướng đó."
Nghe xong, Lâm Tinh Hải gật đầu tỏ vẻ hắn hiểu. Bất luận ra sao, họ đều có chung một kẻ thù là Abyssal Plane nên dù nội bộ có cạnh tranh đến mức nào nhưng lúc cần nhất trí đối ngoại, họ vẫn sẽ lập tức đoàn kết lại với nhau.
"Lão Tả, rốt cuộc có chuyện gì mà trong máy liên lạc ngươi ra vẻ thần bí thế?" Hồ Hải Phong vừa đến đã lập tức hỏi.
"Ta chỉ nhờ ngươi dùng dị năng cảm nhận thử xem khoảng không gian trước mặt này có vấn đề gì không thôi." Tả Văn Diệu lập tức chỉ vào khoảng không trước mặt rồi nói.
Hồ Hải Phong nhìn Tả Văn Diệu, mặc dù hắn vẫn chưa hiểu đối phương đang bày trò gì nhưng vẫn làm theo.
Sau đó họ trông thấy cảnh đối phương vừa duỗi tay một cái là khoảng không gian trước mặt dần rách ra từ giữa, để lộ một vết nứt không gian đen sì.
Nhìn vết nứt không gian đen sì kia, Lâm Tinh Hải bỗng thấy sợ cả hết hồn, nhưng hắn cũng không nén nổi tò mò muốn biết rốt cuộc đằng sau những vết nứt không gian là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận